Cầu và những đứa trẻ kia đã bị tra tấn và khống chế nhạo bắt khiến cho 100% các thứ việc của một mỏ quà thổ phỉ “đội đá vá trời”, những công tác “trâu bò” mà lẽ ra phải cần đàn ông vạm vỡ vai u giết bắp và phổ biến công nghệ kỹ năng an ninh trong khai thác mỏ lắm mới kham nổi.
Bãi vàng mà Mạo bán cháu Hùng Văn Cầu (lúc đó mới 14 tuổi) cùng 7 đứa trẻ khác tham gia làm cho việc ở rất xa trong rừng. Chủ bãi là một tay tên Phụng. Cầu kể, tay Phụng này nghiện nặng, môn sinh của hắn có tay Hải, người Đại Lộc, Quảng Nam, cũng nghiện oặt nốt.
Chiều và tối, chúng nhai kẹo cao su gau gáu rồi lấy giấy bạc vỏ kẹo xòe ra hít heroin. Chúng dùng cả thuốc phiện, heroin, hồng phiến và luôn mồm gạ trẻ dùng thử cho đời lên tiên. Chúng muốn dụ cho trẻ nghiện để dễ bề khống chế các bầy tớ nhí này.
Cầu và những đứa trẻ kia đã bị tra tấn và khống chế bắt khiến cho 100% các thứ việc của một mỏ tiến thưởng thổ phỉ “đội đá vá trời”, những công việc “trâu bò” mà đáng ra phải cần đại trượng phu lực lưỡng vai u giết thịt bắp và phổ biến công nghệ kĩ năng bình an trong khai thác mỏ lắm mới kham nổi. Làm cho việc vần vật nhưng lời hứa 6 triệu đồng lương thuởng một 04 tuần bay theo gió.
Vào tới bãi ở phố Phước Hiệp, quận Phước Sơn, thức giấc Quảng Nam, mỗi đứa trẻ được ông chủ cho vay 500 nghìn đồng, gọi là ứng lương lậu. Thế rồi 6 tháng sau đó, chủ lán không trả thêm cho đám trẻ một xu nào nữa.

Không tiền, không nhân thức lối bỏ trốn, thưởng thức kham khổ như tù bị biệt giam, hàng ngày đồng minh trẻ phải nổ mìn, rúc hang, chống đất đá, bòn núi đãi tiến thưởng từ mờ sáng tới sẩm tối. Rạng đông thức dậy, chúng tự khiến nóng cơm nguội ăn với cá mắm mủn mục mặn chát nướng trên than củi.
“Cháu cứ cầm cái đuôi con cá, nướng chín cái đầu nó trên than. Vừa ăn cơm nguội vừa cắn chỗ cá nướng chín, lúc ăn hết phần đầu cá, lại cầm thân con cá, nướng cái đuôi cho chín rồi cắn tiếp...”, Cầu kể.
Sau đó, mỗi đứa trẻ cầm một thỏi chứa kíp mìn to bằng cổ tay, dài như bắp ngô. Chúng đi bộ 4 tiếng đồng hồ tham gia các dãy núi. Chui tham gia núi, đốt dây cháy chậm chạp rồi chạy ra ngoài. Ầm. Mìn nổ.
“Nhớ là mìn nổ thì sẽ hút hết oxy trong hang hốc mìn vừa phá ra, phải thổi oxy tham gia hoặc đợi ô xy ngoài núi tràn vào, kẻo chết ngạt cả nút đấy. Trong lúc chờ đợi ô xy bay vào, hiện thời chúng bay lên rừng cưa gỗ về chống hầm lò.
Tao không bao giờ vào trong hầm cả. Chúng mày, liệu mà dựng cột, cọc, chống hầm cho kỹ. Nó sụp là chúng mày chết, tao có chết đâu. Làm cho cọc là khiến cho tính mạng chúng mày. Ở đây có cả máy khoan, nhưng chúng mày nhỏ như cái kẹo, vác máy khoan thế nào được mà giao cho chúng mày”, ông chủ nói đại loại thế.
Rồi hắn quay vào hít heroin trên giấy bạc của gói kẹo cao su. Sau mỗi bi, nuối tiếc thanh kẹo vừa được bóc lấy miếng giấy bạc, ông chủ lại bỏm bẻm nhai như nhai trầu. Ông anh đầu gấu người Đại Lộc thì rủ Toại và Cầu sử dụng thử.
Làm cọc chống lán ngừng, các cậu tí hon mở màn đẩy xe goòng tham gia xúc, bế, vác, khiêng quặng ra và bới tìm. Tìm đãi các mảy tiến thưởng li ti. Cũng có khi trúng cả lọ penicilin toàn quà. Lán của họ là lán mót vàng, nổ mìn và đào một số bữa lại thông tham gia một con đường hầm cũ của người khai thác trước.
Các hầm đó lâu năm, mục ruỗng và sụt lún, rất nguy nan, nhiều người chui vào hoặc đang chống hầm mà chạm mặt hang quà cũ đó đã đi đời. Vàng mót thì ít lắm. Chủ cũng chẳng phong lưu gì, chỉ có sự lưu manh và tàn độc là luôn sẵn và phần đông.

Cuộc “vượt ngục tù” xuyên rừng suốt 2 đêm ngày
Các cậu bé dại hàng ngày được cho ăn bằng cá khô với cơm hẩm. Nhiều lúc có tí rau xanh. Tuyệt đối không có giết. Có lúc ở dưới trọng điểm xã họp chợ phiên mà ông chủ nghiện oặt hết cơn sợ nước sợ gió cảm hứng đi chợ, thì ông ta sẽ cưỡi xe máy Min-khơ được độ dè bỉu để leo núi hiểm trở. Chỉ xe máy đó mới luồn ra khỏi lán được.
Ông ta tìm về ít mỡ lợn, rán lấy tóp ăn và trữ mỡ để rán cá kho mục nát. Hàng ngày, 5h sáng các cậu bé xíu phải dậy, ăn cơm nguội, leo núi khoảng 1 tiếng từ lán vào rừng “bòn vàng”. 12h về, tự nấu cơm, ăn kết thúc lại tham gia hang tiếp. Cuộc đời chuột chũi và bị đối xử tàn độc như bầy tớ đó đã làm 5 cậu bé dại vùng Tương Dương, Kỳ Sơn, cơ bản người xã đồng rừng Bảo Thắng (giáp với Mường Lống) đã bỏ trốn.
Hùng Văn Cầu quan sát, đồng chí nó trốn được là vì ông chủ nghiện chia bè lũ trẻ làm hai kíp. Hàng ngũ làm cho ngày, hàng ngũ làm đêm. Đêm cũng phải rúc tham gia trong lòng núi mà đào đãi vàng, thậm chí ùng oàng nổ mìn.
Đám trẻ tí hon loắt choắt, sớm phải khiến cho quân lính đảm đương cả một bãi vàng thổ phỉ, phụ trách toàn thể các công đoạn theo đúng nghĩa đen. Cầu quan sát và nỗ lực trốn. Lúc đầu, cậu bé giả bé, kêu là giỗ ông bà, giỗ bố đến ngày rồi, cần phải về một số ngày rồi lại quay vào bãi. Chưa tới ngày chấp hành kế hoạch đào tẩu, thì có mấy cậu bé dại cũng nại lý thành ra và trốn biệt.
Ông chủ biết trò, bảo anh Hào (gã nghiện người Đại Lộc) nọc anh em còn lại ra đánh đòn. Bảo đứa nào còn có lối suy nghĩ bỏ trốn nữa thì nhân thức tay tao. Có thằng Cụt Văn Toại, nó người phường Lượng Minh, ở rể trong bạn dạng cùng Chiêu Lưu với Cầu cũng rất khôn. Toại khiến cho ca đêm, lừa lúc ông chủ nằm trong cái lán căng nilon vải bạt lụp xụp bên suối, Toại bỏ trốn.
Nào ngờ, vì không thông thổ, không phân tích kỹ nên Toại vừa ra khỏi Lán được một số cây số thì gặp mặt một cái ngã ba các con phố đông người bán hàng và “cảnh giới”. Chúng bèn giữ “quân lính” lại, gọi ông chủ Phụng và Hào ra bắt Toại trở lại. Chúng trói Toại lại và tấn công đến gù cả lưng.

Trong khoảng bấy chúng cảnh giác với bè đảng làm cho ca đêm. Bên cạnh Cầu làm ca ngày. Ngày hay đêm thì trong hầm cũng mờ ám y đồng nhất, nhưng ca đêm thì trời tối dễ trốn hơn so với ca khi trời sáng. Toại phẫn nộ ông chủ, Cầu cũng thế. H
người nào đứa đồng hương kết nghĩa bạn bè. Rồi giả vờ chịu thương chăm chỉ để chờ thời. Hiện giờ phải thông minh. Mà 5 thằng nó trốn hết rồi, còn chỉ có 2 thằng ngay thật dại dột nhất, công tác của cả lán quà hầm quà dồn cả lên đầu hai cậu tinh ranh.
Chúng nhìn mặt trời lặn, nhớ lại đường tham gia, dò hỏi thông tin và quyết định cắt núi mà đi. Nhị cậu nhỏ xíu đều người Khơ Mú ở vùng sâu vùng xa, luồn rừng như sơn dương là nghề của chúng rồi. Đợi dịp ngày 6/7/2016, các ông chủ lán say rượu, lại vừa hả hê mấy chầu heroin nên đang “phê lòi”, hai đứa quyết định trốn.
Đi theo con đường dây điện bắc ngoài các con phố ô tô rất xa tham gia lán, chúng cứ đi theo mãi để ra phía có dân cư, mà phải là ở vùng thật xa so với chỗ lán vàng để giảm thiểu “tay chân cài cắm” của các ông chủ mà kêu cứu.
Vừa chạy chúng vừa nài xin núi rừng, hãy cho chúng đôi chân có mắt để luồn rừng trong đêm hôm. Hùng Văn Cầu chuẩn bị bước sang tuổi 15, người đen nhoáy, gầy loắt choắt, mắt xếch tinh tường.
Cầu nhìn ánh trăng, đoán ánh mặt trời sẽ lên từ phía nào và trục đường lớn sẽ nằm ở phía nào. Chúng cắt núi mà đi, nhân tố là phải đi nhanh. Đi ra trục đường thì sẽ bị xe máy, ô tô rồi anh em đầu trâu mặt ngựa được thuê “quản” các quân lính công sức kia bắt.
Đi trong núi thì không có trục đường. Vừa xua đuổi rắn rết để tồn tại, vừa lao thật nhanh để tự cứu mạng bản thân mình. Chúng đi đến khi trời sáng. Hú vía, đúng hướng. Nhưng phải đi vòng sang bên kia dãy núi để tránh các ngã ba con đường, hạn chế các đỉnh núi có “anh em” cú vọ của chú Phùng và anh Hảo đầu gấu.
Trong đêm tối, chân của Cầu ướt nhoẹt toàn máu do đá sắc cứa, gai đâm. Cả cây nứa vạt nhọn đâm vào ngón chân cái. Chúng nằm thiêm thiếp, đói khát cũng mặc. Sợ khí núi trên đá lạnh khiến cho chết giả bất tỉnh, nhị đứa bảo nhau bẻ lá cây lót xuống đá làm cho chiếu chăn.
Toại lớn hơn, có kinh nghiệm đi rừng hơn nên bảo với Cầu, chúng ta như bằng hữu ruột thịt. Em lấy dép của anh mà đi, chứ chạy chân è mãi, mất máu là chết đấy. Mỗi đứa có cái áo rách với cái quần đùi cũng rách. Gai cào nát bươm. Tóc của chúng dài ngang vai, da xanh bủng.
Chúng chạy suốt 2 đêm ngày, trừ một số chục phút thiếp đi giữa rừng già. Tới khi gặp đường lớn, thấy một người đi buông gỗ keo hiện ra, thì cả nhị sụp lạy và khóc xin cứu mạng. Chúng không nhân thức rằng, chúng đã chạy đến tận thị trấn Bình Lâm, huyện Hiệp Đức, thức giấc Quảng Nam.
Anh Hồ Văn Hồng, 41 tuổi, cũng là dân Quảng Nam (người thôn Ngọc Lâm, xã Bình Lâm) lên đồng rừng kiếm ăn, thấy nhị thằng nhỏ dại tóc tai rã rượi, tóc dài ngang vai và rối bù như tổ quạ, Toại thì rách xơ xác, Cầu thì còn mỗi cái quần cộc te tua.
Bàn chân 2 đứa trẻ đầy máu khô, máu tươi. Cho uống từng ngụm nước gầy, ăn từng tí cơm nhỏ nhắn, anh Hồng sợ bầy chúng sẽ dính tham gia một bữa no bất thần và lăn ra chết.
Mất mấy ngày sau khi được người dân phường Bình Lâm, thị xã Hiệp Đức, tỉnh Quảng Nam cứu vãn, Toại và Cầu mới hoàn hồn. Chúng không tin là chính mình còn sống.
Bà con xã Bình Lâm, mỗi người một chút, họ chung tay cho nhì đứa trẻ đi cắt tóc, mua quần áo và thưởng thức no nê, dùng thuốc nhân tố trị vết thương. Có người yêu xót quá, còn tặng “các người rừng nhí” cả cái điện thoại đen trắng có sẵn sim và tiền để các cháu gọi về cho gia đình và báo với bà con Bình Lâm khi cần hỗ trợ.
Rồi bà con đưa hai đứa ra sức an địa phương trình báo. Từ đó, người ta liên lạc với gia đình đề nghị xuống đón người nhà bị sắm sửa và trốn thoát đi về.
Nhưng câu tư vấn từ mái nhà Hùng Văn Cầu là: không có tiền và không nhân thức cách đi đón. UBND phường Chiêu Lưu cũng có chủ trương bất thành văn là: phường có điều kiện kinh tế eo hẹp, không có kinh phí đi đón. Chúng tôi đã tài xế trong khoảng Thủ đô tham gia đón, đưa các nạn nhân nhí hồi hương.
Xem tại: Mua Hàng Nhật Online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét