
Ngôi trường nơi ông hiệu phó và nạn nhân cùng công tác
Nói có sách méc có chứng, thì đây: “... đại tá Nguyễn Đức Dũng, Trưởng phòng Tham vấn kiêm người phát ngôn Công an tỉnh giấc Quảng Nam xác thực, Công an thị trấn Tam Kỳ, Quảng Nam đã có lên tiếng về việc ông Trằn Kim Nhuận (38 tuổi, Phó hiệu trưởng Trường THPT Duy Tân) có hành vi tống tiền một cô giáo cùng trường bị bắt quả tang”.
Trình bày Tony Gaskin nói rằng: “Người khôn học từ sai trái của người khác, kẻ ngu xuẩn mới muốn tự phạm sai lầm”. Xem ra người nam nhi – giáo viên Trần Kim Nhuận không những không học để giảm thiểu sai lạc của người khác nhưng mà muốn tự phạm sai trái đến... hai lần.
Lần thứ nhất: Thầy È Kim Nhuận đã có hậu phi con, mà còn gian díu với cô giáo sinh năm 1983 cũng đã có chồng con. Thôi thì nhì thầy cô dấm dúi vi phạm hình thức một cung phi một chồng còn có thể lấy lý do không chế giễu ngự được tình cảm mà ăn vụng về, khiến cho liều, để bộc bạch, biện hộ.
Lần thứ hai: Thầy Nhuận còn sai trái ở chỗ... tống tiền người yêu là cớ làm cho sao? Sai lầm kế tiếp sai lầm! Sai lạc thứ nhất là nguyên do của mọi khổ sở và nguyên nhân để sai trái tiếp theo. Sai lầm thứ nhị là quá mù ra mưa, hệ quả của sai lầm thứ nhất.
Chúng ta có thể cảm thông chia sẻ được không khi “ông Nhuận và cô giáo sinh năm 1983 có quan hệ tình cảm trong khoảng đa dạng năm qua và cả nhị đã có mái ấm”? Cam kết sẽ có người thông cảm, song cũng có kẻ bất đồng phản đối!
Cảm thông bởi trái tim có lý lẽ riêng của nó. Nó không chịu đựng đập nhịp theo phẩm hạnh nhân loại và đạo đức phường hội. Nó đập theo phiên bản năng vô thức với ham muốn phần con hơn là phần người. Trước xúc cảm tình yêu thì mọi lời răn của phụ thân mẹ, anh chị em, hiền thê đối với chồng, chồng đối với hoàng hậu hay Thượng đế cũng... bất lực.
Phản đối bởi đã là loài người thì phải có lý trí, có nghĩ suy, nhân thức kìm nén và nhân thức khiếp sợ dư luận, biết bảo kê danh dự bản thân và gia đình, chứ không có thứ tình yêu mù quáng!
Phản đối bởi: Ừ! Yêu thì thừa nhận là yêu, nhưng đỉnh cao của tình ái là... hôn nhân. Vậy hai kẻ mê muội yêu lên bờ xuống ruộng, yêu vật vã khổ cực và vui vẻ kia hãy li hôn chồng, phi tần đi mà đến với nhau. Có dám không?

Ông Phó hiệu trưởng sử dụng ảnh hot để tống tiền cô giáo (Ảnh minh họa)
Song sự đời đâu có giản đơn như phép tính một cộng một bằng nhị. Chỉ có “ở trong chăn thì mới nhân thức chăn có rận”, chỉ có sống trong tình ái ngang trái ấy thì mới biết thống khổ, êm ấm trước đoạn đường hầm không lối thoát thế nào.
Cứ xét kỹ ra, mới thấy diễn biến tình cảm nhiều lúc sai làm cho được hành vi loài người: “Trong thời gian yêu đương, ông Nhuận đã chụp lại các hình ảnh nhạy cảm giữa ông và cô giáo này rồi lưu tham gia trong máy tính”.
Người đàn bà đồng ý cho người đại trượng phu chụp các hình ảnh mẫn cảm thì tình cảm đã sâu sắc, nồng nàn lắm rồi. Chứ chơi bời, hay bị ép buộc, hoặc yêu các con phố linh tinh, nhàng nhàng, cạn hợt thì chẳng người thanh nữ nào dám phơi tấm thân trần cho người đại trượng phu bấm máy.
Hay thầy giáo Nai lưng Kim Nhuận ranh mãnh ma, lọc lõi, có sức dẫn dụ, huyễn hoặc một nửa tới mức anh ta như con ếch trước con cua có mo cứng gai sắc đang giương chân, càng,... chờ hớt tóc lại, để nuốt gọn lỏn? Hay cô giáo sinh năm 1983 nông cạn, dễ chơi, nhẹ dạ tin tưởng như nàng công chúa ngây thơ ngủ trong rừng đột thức dậy gặp mặt mụ phù thủy cao siêu ấn?
Sau khi hoài nghi, gợi ra các nghi vấn và nghi vấn như trên, tôi lại nghĩ đến sự xuống cấp đạo đức phố hội, trong đó có ngành giáo dục vốn là không gian thanh sạch, mô phạm.
Xưa nay, trong thị trấn hội, người khiến nghề thuốc, nghề giáo... mới được gọi là thầy; dân dã có niềm tin tín ngưỡng thì gọi thêm thầy tử vi, thầy cúng. Xã hội có khuynh hướng lấy đạo đức để thay thống trị bằng luật pháp thì người thầy trong giáo dục... khả kính, linh nghiệm lắm.
Hầu như không có chuyện thầy cô đã lập gia đình mà “ăn vụng” với nhau, nếu như có chẳng khác tội đồ, bị lên án nặng nề hà, không dám ngẩng mặt lên nhìn cha mẹ chứ nói gì đến gặp mặt học sinh, nên phải bán xới khỏi làng xã, phải ra khỏi ngành giáo dục.
Nay thì mọi chuyện đã khác. Kinh tế thị trường như giông gió tràn tới tận ngõ làng hẻm phường. Trai gái không còn “thụ thụ bất thân” nữa mà cái chuyện má kề gối ấp đôi đi ngang nhiên giữa khi trời sáng đâu có gì lạ lẫm.
Chuyện yêu đương và quan hệ ngoài chồng ngoài bà xã của các thầy cô cũng bắt đầu trong khoảng kỷ nghuyên hiện đại công nghệ tân tiến tràn tham gia từng cổng trường lớp học.
Người sai lầm luôn đổ lỗi cho khách quan chỉ là kẻ ngụy biện và chạy trốn thực tiễn, tránh né bổn phận. Đành rằng khách quan là lối sống thời kinh tế thị trường tác động, nhưng tại sao vẫn có phổ biến thầy cô chung thủy, chung thủy với tình yêu đôi lứa?.
Các cụ ngày xưa nói: “No ăn ấm cật rậm rật cả ngày”, và “từ tốn vi cư bất thiện”. Thầy Trằn Kim Nhuận và cô giáo sinh năm 1983 cũng muốn có mới nới cũ, muốn tìm hiểu sự mới lạ...
Cũng có thể họ yêu nhau thật lòng, ham muốn thật sự. Ban sơ chỉ là “đầu mày cuối mắt”, sau thì ham quá, ngựa quen con đường cũ... không giữ vững được tình cảm, lý trí của mình.

Chuyện tình cảm riêng tây ngang trái như con dao hai lưỡi, rất dễ đứt tay (Ảnh minh họa)
Thường là, với những người có khả năng và tri thức, họ sẽ vượt qua được u mê, bước qua cơn say nắng, ân hận, day ngừng, giày vò... mà đi về với hiền thê, với chồng, để rồi “ta thắng địch thua, cả nhà đoàn viên”. Cái kết có hậu trong cuộc tình oái oăm khiến cho những đứa trẻ có bố có mẹ là một sự nhân đạo khi người lớn biết hi sinh.
Thầy giáo È Kim Nhuận thì u mê không biết dừng lại cuộc tình oái oăm, eo le, tội ác. Sai trái trước như “ma đưa lối quỷ đưa tuyến đường” dẫn thầy đến sai lầm sau còn nguy hại, bẽ bàng gấp rộng rãi lần: “Tới khi cô giáo... sinh đứa con thứ hai thì ông Nhuận nghĩ là đó là con chính mình đã yêu cầu cô giáo này đưa tiền cho ông để đi đánh giá ADN, nhưng cô không đồng ý nên nhị người xảy ra mâu thuẫn. Sau đó, ông Nhuận phổ thông lần nhắn tin nạt dọa, đòi hỏi cô đưa cho ông 129 triệu đồng giả dụ không sẽ nói hết sự tâm thành cảm giữa hai người và hình ảnh nhảy đầm cảm của cô lên mạng”.
Có người đàn ông đớn hèn nào đã ăn nằm, đầu gối tay ấp với người mình yêu rồi lại tống tiền như thầy giáo Nhuận không? Thầy có nghĩ: học sinh sẽ nhìn bản thân ra sao và phụ huynh nào dám cho con học thầy?
Chính trị gia Mahatma Gandhi nói rằng: “Thừa nhận sai trái giống như cây chổi quét đi bùn đất làm cho bề mặt lạc quan và tinh khiết hơn”. Thầy giáo Nhuận đã không nhân thức rửa mặt mà còn khiến cho mặt chính mình vấy thêm bùn đất. Kết quả là con giun xéo lắm cũng quằn, cô giáo sinh năm 1983 đưa chuyện tống tiền ra ánh sáng công lý.
Người thanh nữ này lúc trước nhẹ dạ tin tưởng, nông nổi bao nhiêu thì lúc này bị đẩy tham gia cùng trục đường, tham gia trục đường hầm không lối thoát đã... bật lại như lò xo bị nén cần phải bung ra, cô đã tự kiếm được thức lại và sửa bản thân.
Cô giáo sinh năm 1983 trong vụ việc này vừa là tội đồ vừa là nạn nhân. Tôi tin là dư luận cảm thông với cô giáo một thời sa chân ngã xuống vũng lầy đã nhân thức tự bản thân đứng dậy rũ bùn.
Và đương nhiên, phần lên án, phẫn nộ lại dành cho kẻ mạnh - người nam nhi lật mặt nhiều hơn. Ở đây thêm một bài học “trông mặt mà bắt mường tưởng”, “chọn mặt gửi vàng”. Yêu cuồng thì yêu, người phụ nữ cũng phải cân nhắc, chọn người đại trượng phu của mình, đừng liều nhắm mắt xuôi tay đưa chân mặc cho cảm xúc dẫn dắt.
Và cái bài học muôn thủa, gần như người bận bịu, người nhân thức nhưng không nắm bắt sao vẫn lặp lại: để người tình quay clip, tự sướng nhạy cảm khắc ghi làm… “ kỷ niệm”. Cái “kỷ niệm” vụng trộm dại đó đã khiến cho bao cô gái phải nhục nhã, ê chề, đau khổ và trả cái giá quá đắt.
Viết đến đây, tôi lại nghĩ tới chuyện được mất và bài học giữ bản thân mình, sửa mình, đến sự vấp ngã và tỉnh táo nhận ra để rút chân khỏi vũng bùn. Chuyện tình cảm tây riêng oái oăm như con dao nhị lưỡi, rất dễ đứt tay. Thỏa lòng thèm muốn của bản thân thì vô đạo và khiến tổn thương người thân.
Cơn say nắng nào cũng khiến cho ngạt mũi, nhức đầu. Có thể cũng qua, nếu như nhân thức chữa trị; còn thoả thích ngụp lặn mặc cho xúc cảm chi phối, hướng dẫn thì hậu quả không biết đâu mà lường, nhẹ là tan tành mái ấm, nặng thì đứng trước vành móng ngựa. Nhân loại bằng xương bằng giết và có cảm xúc chứ không phải gỗ đá và cũng chẳng người nào nắm tay trong khoảng tối tới sáng.
“Bạn nào cũng có lúc ngoài chồng ngoài hiền thê/ Mà trách chi những phút xao lòng” là chuyện có thể xảy ra. Trách nhẹ, giận nặng, hay lên án, cáo buộc còn tùy thuộc tham gia thuộc tính, màn chơi sai lạc và sự rộng lượng của người có can dự. Rút lửa đáy nồi là một nghệ thuật, người thiếu nữ cần học, người nam nhi càng phải học trước khi cầu xin lòng lượng thứ của người nhà.
(Theo Người Giữ Lửa)
Xem nhiều hơn: Mua Hàng Nhật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét