
Đạo diễn Lê Hoàng "phỏng vấn" một người cung phi cắt "của quý" của chồng
PV: Thưa bà, cho tới bữa nay dư luận vẫn chưa hết bàng hoàng vì hành động của bà?
Thê thiếp: Thế ư? Còn tôi chưa hết sững sờ vì sự bàng hoàng của dư luận. Có gì mà to chuyện nhỉ?
PV: To chứ. Thưa bà. Như chúng ta đều nhân thức “của quý” người đàn ông là thứ rất quan trọng.
Vợ: Cần thiết với người nào?
PV: Trước tiên, với bản thân người đó.
Bà xã: Thú thiệt tôi không nghĩ thế. Tôi thấy ở chồng tôi, và cả một vài các ông chồng khác, thứ đó chẳng phải quý. Bởi nếu quý họ đã giữ gìn, đằng này rõ ràng nhiều khi họ “vứt” lung tung.
PV: “Vứt” là sao? Xin bà nói rõ câu này?
Thê thiếp: Là họ thường “dùng” khá bừa bãi, họ chăm sóc khá cẩu thả, họ mang những trong khoảng ngữ không phải sang trọng để gọi nó, thậm chí họ có thể …bỏ xó không sử dụng!
PV: Thú thiệt tôi không tin lời bà nói. Nếu như tôi không nhầm, đại trượng phu đã, đang và sẽ bỏ hồ hết công sức để suy nghĩ “của ấy” sẽ dùng ở đâu, dùng ra sao và dùng…với người nào.
Bà xã: Với nhân cách hiền thê, trước tiên tôi nhiệt tình xem chồng có sử dụng nghiêm trang hay không, trước khi sử dụng ra sao và… dùng vào việc gì.
Tôi chắc chắn với nhà báo rằng, hiện thời, có hầu hết ông chỉ sử dụng thứ “đặc sản” đó với mục đích trang trí, hay nói theo tiếng nói thông thường là chỉ nhằm “khắc phục khâu oai”.
PV: Vô lý.
Hoàng hậu: Chính xác. Tuy đấy là một vật phẩm do đàn ông chế nhạo sản xuất và sở hữu, nhưng nhận xét về nó thì tôi tin phải phụ nữ mới có thẩm quyền và đủ hạ tầng.
Tôi xin tuyên bố một cách thức mạnh khỏe, thẳng thắn và đầy nghĩa vụ rằng ngày nay phần đông nam nhi vô trách nhiệm với “của quý” của mình.
PV: Chi tiết sự vô bổn phận ấy như thế nào?
Cung phi: Họ sử dụng sai công dụng, sử dụng chưa hết công suất hoặc ngược lại, dùng quá kiến tạo lúc đầu. Chưa kể một vài kẻ dùng quá tải hoặc sử dụng mà không bảo dưỡng đúng thời điểm hay đúng nguyên lý.

"Tôi thấy ở chồng tôi, và cả một số các ông chồng khác, thứ đó chẳng phải quý"
PV: Vì sao lại xảy ra như vậy, thưa bà?
Bà xã: Tại đông đảo đàn ông đã không được giáo dục đầy đủ cả về thể chất lẫn tâm hồn. Kiến thức của họ về của quý cũng sơ sài và lỗi thời như kiến thức của họ về khoa học công nghệ hoặc công nghệ nhân bản.
Tôi xin nhấn mạnh, “của quý” không phải là một bộ phận độc lập. Nó có mối quan hệ biện chứng sâu sắc với rất nhiều các phòng ban khác trên cơ thể con người theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nói bí quyết khác, không thể có một người con trai mang “của quý” một phương pháp cao thâm khi những thứ còn lại trên người anh ta thông thường.
PV: Tôi xin nhát gan phản đối bà, thưa bà. Số đông nghệ sĩ, đa số nhà kỹ thuật và trí thức nhiều người biết đến vẫn bận bịu sai lạc khi dùng “của quý” đấy thôi.
Hiền thê: Điều ấy chẳng phải chứng tỏ sự “phi thường” của “của quý” mà chỉ chứng minh “thất thường” của nó.
Nhưng xét trên quan niệm tân tiến, cái gì càng thất thường càng đòi hỏi chúng ta có ý thức hơn chứ không khi nào trái lại.
Đúng, có khá phổ biến vĩ nhân mắc sai lạc khi sử dụng “của quý”. Nhưng bị như thế, họ mới là vĩ nhân chứ chưa phải vĩ nhân chân chính.
PV: Tiêu chuẩn chân chính của đàn ông, theo bà là gì?
Bà xã: Tôi chỉ nói gọn ghẽ là phải coi “của quý” ko phải cái quý nhất, càng không phải cái to nhất. Thế thôi.
Mức độ nào đàn ông nói phổ biến và thị trấn hội nói riêng chậm lại đằng sau những định nghĩa quý giá bình thường thì chừng đó cuộc sống còn chưa sản xuất.
PV: Quay về trường hợp của riêng bà, tại sao bà lại cắt “của quý” của ông ấy
Cung phi: Vì tôi không thấy chính mình quý nó, và cần thiết hơn, chính chồng tôi cũng đâu quý nó.
PV: Xin lỗi, sao bà nhân thức?
Bà xã: Làm vợ thì nhân thức thôi!
PV: Trước khi cắt, bà có tuyên bố hay lên tiếng cho đương sự nhân thức hay không?
Vợ: Cắt “của quý” không phải là Luật Giao thông, cũng chẳng hề Luật Vệ sinh không gian. Không cần lên tiếng trước, cũng không cần thông thường trên loa phường.
Cắt “của quý” là một hành động mang tính ngẫu hứng, tính táo tợn, phá cách thức, có trị giá nghệ thuật và trị giá giáo dục, trị giá cảnh tỉnh cùng ti tỉ các giá trị khác.
PV: Chết, chết, giả dụ như thanh nữ nào cũng chạy theo các trị giá như thế thì phiền lắm?
Hoàng hậu: Phiền ở chỗ nào? Lịch sử đã chứng minh phụ nữ là thành phần chú ý, cẩn trọng, kỹ lưỡng, luôn nghĩ tới mái ấm. Thanh nữ có nhân cách lẫn tri thức, có khuynh hướng ôn hoà trong việc giải quyết quan hệ hiền thê chồng. Bởi vậy, nếu như họ đã cắt, chắc họ phải có nguyên do.
PV: Đứng về qui định những lý do ấy chẳng thể chấp chiếm được. Tôi xin nhắc bà, giấy đạt yêu cầu kết hôn cho phép giới tính sống thông thường chứ ko phải chuẩn y bên này tuỳ nhân thể giải quyết “của quý” bên kia.
Hậu phi: Qui định cũng như mọi thứ trong cuộc sống chúng ta, vẫn còn đang trong giai đoạn bổ sung, hoàn thiện chứ chẳng phải đã cực độ.
Cho người ta chiếm hữu ý thức thì nhiều lúc cũng cho người ta sở hữu vật chất, đấy mới là đầy đủ.

Cắt “của quý” chẳng phải là Luật Liên lạc, cũng không hề Luật Vệ sinh không gian. Không cần thông báo trước, cũng không cần tầm thường trên loa thị trấn.
Dĩ nhiên, tôi nắm bắt hành động của bản thân hơi cực cam đoan. Tôi cũng không khuyến cáo bà hoàng hậu bắt chước bản thân. Con dao trong tay tôi chỉ loé lên như một lời cảnh tỉnh chứ không hề là một ngọn đèn soi sáng con đường đi. Tôi nắm bắt như thế.
PV: Khoan đã, vì sao bà cắt bằng dao? Có thể dùng những khí cụ khác đỡ “hình sự” hơn, có tính giáo dục hơn chăng?
Hiền thê: Vũ trang thô sơ luôn thích hợp với sự trừng phạt thô sơ.
PV: Không, đấy là trừng phạt nặng vật nài.
Bà xã: Thế ư?
PV: Rồi sau khi cắt, vì sao bà vứt xuống ao? Có phổ thông chỗ chứa mang ý nghĩa hơn hay đẹp hơn kia mà?
Phi tần: Chả lẽ tôi để nó trong cái hộp bằng vàng hay vào lọ pha lê thì sự việc sẽ khác đi ư?
Nhà báo nên nhớ, bệnh hình thức, bệnh sáo rỗng đang là một trong những căn bệnh gây tác hại không nhỏ tuổi.
PV: Nhưng dư luận vẫn cứ băn khoăn yếu tố này: Tại sao lại ao? Vì sao ko phải ngọn cây, hố sâu hay thùng rác?
Hoàng hậu: Thứ nhất do ao có cá. Tạo điều kiện cho cá nắm bắt thêm về loài người luôn là một ý định tốt. Thứ hai do ao gần nhà. Tôi chẳng phải bà già trong phim Titanic, vứt thứ bản thân mình từng quý xuống hồ xa xăm. Sau cùng, ao có người mò, tức thị tội tình có thời cơ tu bổ. Đấy chính là một suy nghĩ nhân đạo.

Đạo diễn Lê Hoàng (Ảnh Báo Đất Việt)
PV: Họ có mò được không?
Hoàng hậu: Tôi không hỏi. Tôi lịch sự.
PV: Tại sao chỉ toàn đàn ông mò? Và tại sao dân làng không tát cạn ao?
Hoàng hậu: Tại đàn ông bênh nhau. Họ đồng cảm với nhau trong chuyện này. Còn nguyên nhân họ không tát cạn ao, tôi nghĩ vì họ sợ nhỡ nó cạn, bên dưới trơ ra hầu hết “của quý” bị đào thải trong khoảng bao giờ nhưng các ông chồng không dám kêu. Đấy mới là thảm kịch.
Hành động của tôi, nói theo tiếng nói hiện đại, có thể chỉ là phần nổi của tảng băng.
Có thể phần nhiều ông chồng đang chuyển di, đang cười nói có vẻ vô tư ngoài kia, nhưng thực ra, “của quý” đã bị trừng trị rồi.
PV: Thú thiệt, tôi thông cảm với bà, nhưng tôi vẫn lên án bà.
Phi tần: Nếu như một chim én không báo hiệu mùa xuân thì con quạ cũng không báo hiệu mùa đông.
Tôi nhân thức chính mình bị nhiều người xem như một con quạ và tôi đành nhẫn nhịn chuyện đó. Nhưng tôi muốn nhắn nhủ các mái nhà: Tiền bạc không làm nên êm ấm thì “của quý” cũng thế. Êm ấm là thứ cừ khôi đến nỗi không dựa vào vào bất kỳ phòng ban nào trừ trái tim.
Thứ ấy chả khi nào nên cắt.
Đạo diễn Lê Hoàng
Theo Người Giữ Lửa
Xem tại: Mua Hàng Nhật Xách Tay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét