Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

Tự truyện gây ngạc nhiên của cô gái bị chính người thân xâm hại từ khi 8 tuổi (Kỳ 1)

Cát hay là ngọc – Những trang đời của cô gái Sandy

Sẽ có không ít người hồ nghi về tính sống động của câu chuyện, bởi nó quá khủng khiếp. Cô gái bị chính người nhà xâm hại suốt hơn 10 năm…và hàng nghìn cụ thể khác mà khi kể ra chẳng khác nào những thước phim mờ ám thời trung cũ rích.

Và qua mỗi san sẻ của Nguyễn Thị Bích Ngọc (28 tuổi, quê ở Đồng Tháp), còn có tên gọi khác là Sandy, anh hùng chính của cuốn tự truyện “Cát hay là ngọc”, sự thực trằn trụi đó lại một lần nữa làm người ta không khỏi bàng hoàng, căm uất, âu sầu đến không thở được…

Phụ thân mất khi chưa sinh

Nhì 04 tuần sau khi công bố cuốn tự truyện “Cát hay là Ngọc”, Sandy trông rắn rỏi, xinh tươi và cũng mạnh khỏe hơn đông đảo. Có nhẽ, cô gái đã buông bỏ được ít rộng rãi nỗi đau dĩ vãng qua cuốn tự truyện đang rất hút bạn đọc kia.

Không dễ để có một cái hứa với cô gái khác biệt này, bởi Ngọc đang tăng tả khởi động, chuẩn bị cho những dự án tập thể cần thiết. Cô muốn khiến vài điều gì đó cho những đứa trẻ lang thang, mồ côi, bị bạo hành, bị xâm hại mà cô đã ấp ôm trong khoảng lâu.

Chúng tôi từng gặp gỡ Sandy ở Thủ đô khi cô ra mắt cuốn tự truyện tham gia giữa 04 tuần 7/2016. Nhưng gặp gỡ lại cô lần này tại một quán cà phê khá sôi động, năng động ngay giữa trung tâm Sài Gòn, chúng tôi không khỏi bất ngờ.

Sandy không còn là cô nhỏ bé còm nhom vì đói, đen đúa, bầm dập vì tổn thương như trong cuốn tự truyện nữa.Sandy bước ra một cách xinh xắn, tự tin tới lạ thường. Chia sớt những câu chuyện hiện nay về cô, không khách hàng nào nghĩ Sandy lại có một dĩ vãng tăm tối, buồn bã đến vậy.

Sandy say sưa nói về những dự định của mai sau, những ý tưởnrg đang ấp ôm nhưng mỗi khi “đá” lại quá khứ, gương mặt cô chùng xuống, suy tư.

“Vết thương trong lòng Sandy dù đã thành sẹo nhưng vẫn còn rất đau. Ký ức vẫn là yếu tố ám ảnh làm cho em không thể quên, nhất là khi Sandy làm cho công trình về các trẻ bị xâm hại, bị bạo hành... Càng xúc tiếp với những người cùng cảnh ngộ, đêm về em bị ám ảnh phần nhiều. Nhưng em chấp nhận yếu tố đó. Em đã học được bí quyết buông bỏ, lượng thứ để bản thân vững quà và hạnh phúc hơn”, Sandy san sớt.

Sandy là cô gái đặc biệt. Những đứa ở làng quê có điều kiện kinh tế eo hẹp Đồng Tháp vẫn thường gọi cô bé nhỏ đen nhẻm, bé bỏng còm này là đứa “con hoang”. Đứa “con hoang” ấy được ông bà ngoại nuôi từ ngày mới lọt lòng.

Sandy kể, ngày ấy ba mẹ cô rất mến yêu nhau. Họ chưa kịp doanh nghiệp đám cưới thì ba cô mất, khi mà mẹ đang mang trong bản thân mình giọt máu của một nửa. Sandy được xuất hiện mà chưa một lần nhận ra mặt ba bản thân mình. Mẹ cô sinh con trong cái đói, cái có năng lực tài chính thấp, cái khổ và cả những lời thâm độc, thi phi.

Sau đó, cô được mẹ mang về cho ông bà ngoại chăm nom, nuôi nấng. “Cuộc sống bơ vơ, tủi hổ của em mở đầu trong khoảng trong bụng mẹ. Ra đời, người ta thay vì gọi tên em, họ gọi em bằng cái tên đầy sự kỳ thị, khinh bỉ “con hoang!”, Sandy buồn bã nhớ lại.

Cô nhỏ bé thu được sự nâng niu độc nhất từ ông ngoại, còn người bà thì có một cái nhìn khác về cô cháu gái tội nghiệp. Cô gầy phải hứng chịu những trận đòn roi, những lời chửi rủa và bị bỏ đói từ chính bà ngoại của bản thân.

Bạn đọc bất thần và cảm phục vì cô gái bé bỏng Sandy đã dám nói ra sự thật đau lòng trong dĩ vãng

Dùng 10 gáo dừa vẫn không luộc dứt quả trứng

Thiếu tình thương của ba, sự quan tâm của mẹ, Sandy như cây trồng dại lớn lên ở miền sông nước. Nhung vấn đề cô gái kể lại về tuổi thơ khốn cùng ấy, không dễ để người khác tin dù đó là sự thực.

“Muốn ăn cá thì em ra sông mò bắt. Muốn ăn cơm, em mang cá đi đổi gạo về nấu (ngày đó quê Sandy người dân vẫn có thói quen mang hàng hóa mua bán - PV). Em cũng phải tự đi lấy củi về để nấu ăn”, Sandy nhớ lại. Có lần, vì đói và thèm trứng quá, Sandy mót được 2 quả trứng vịt, nhưng không dám mang về nhà nấu vì sợ người thân nhận thấy.

Khi đó, cô cam kết sẽ kiếm được những trận đòn nhừ tử trong khoảng bà. Thế là, đứa nhỏ dại mới mấy tuổi đầu hối hả mang trứng ra ruộng, lấy rơm rạ rồi sử dụng gáo dừa làm cho nồi để luộc trứng. Những chiếc gáo dừa cứ lần lượt cháy sém, tan ra. Phải đến gần 10chiếc gáo dừa được mang ra đun nhưng trứng vịt mới chỉ hơi ấm tay. Nhưng đói quá, cô bé xíu vẫn ăn.

Ký ức đau thương ấy được Sandy trải lòng qua những câu chữ trong tự truyện “Cát hay là Ngọc”: “Nó tuyệt vọng, rờ vô nhì quả trứng mới ấm ấm, nó điên máu, cơn thèm ăn trứng của nó đã lên tới não rồi. Con Út (tên gọi Sandy hồi nhỏ – PV)) bất chấp, như con thú hoang, đập quả trứng ra, cái trứng còn sống rùi rụi, chỉ hơi lệt sệt lại, nó húp nhanh nhẹn cái chất lỏng quà đỏ trắng đục thơm ngon đó. Nó ăn ngấu ăn nghiến nhì quả trứng vịt hoàn thành thì thỏa mãn cực kì, bèn lấy áo chùi sạch mép, hối hả đi về”. 

Cuốn tự truyện của nạn nhân bị xâm hại dục tình

Thế nhưng, những lần đói ăn đó chưa sốt ruột bằng những trận đòn  vô cớ trong khoảng bà ngoại.Có lần, bà ngoại ném quả trứng thối vào mặt cô cháu gái tội nghiệp. Cực khổ hơn, bà ngoại còn lấy trứng thối nhét vào miệng Sandy. Thậm chí, bà còn dí đầu cháu ngoại tham gia thành giường và đập bôp bốp.

Nhưng bấy nhiêu đó cũng chưa phải là tận cùng nỗi đau trong tuổi thơ của cô nhỏ dại miền Tây này. Năm cô nhỏ xíu lên 8 tuổi, chợt một hôm có người nam nhi đứng tuổi đến nhà và kiếm được Sandy là cháu nội.Ông ta nằng nặc đòi đưa Sandy về nhà để chú tâm, cưu mang.

Người đàn ông ấy đã khóc vì chạm chán lại được đứa cháu sau bao năm bặt tăm. Hôm ấy, ông ngoại cũng khóc.Ngay sau đó, Sandy được đón đi. Chính cô gầy 8 tuổi ấy cũng kì vọng mọi thứ sẽ đổi mới. Đói rét, đòn roi, sự khinh miệt của những người bao quanh sẽ lùi vào quá khứ...

Nhưng không ngờ, lần gặp gỡ với người được gọi là “ông nội” đó, cuộc đời cô nhỏ nhắn 8 tuổi lại rẽ sang một hướng khác: Tồi tệ, khổ sở cùng cực hơn cả cái đói và đòn roi.

Từ lòng phố bước tham gia ngôi nhà tri thức

"Chúng tôi cũng đã xúc tiếp với một vài nạn nhân khác gặp phải chuyện tương tự, gần như đều bị ám ảnh và không thể sống yên với cuộc sống hiện tại. Xung quanh họ, chỉ có màu đen, mọi thứ rất mịt mù và mờ ám, lạc lối, không thể tự xác định phương hướng được cuộc sống.

Nhưng với Ngọc, trong sâu thẳm bạn dạng thân cô ấy có một thứ ánh sáng thiện tâm toả ra rất mạnh, nó làm cho cô ấy nhân thức nghĩ đến và kính yêu với những thân phận khó khăn có điều kiện kinh tế eo hẹp khác. Em nỗ lực học tập, cả tri thức kỹ thuật, xã hội lẫn văn hoá xử sự.

Học cả phương pháp dung thứ cho những người đã gây ra tội tình với em trong quá khứ. Học để quên. Ánh sáng thiện tâm và khao khát học hỏi trong Ngọc đã đưa cô ấy trong khoảng những bài học trên hè phố, các con phố thị trấn, bước vào những ngôi nhà kiến thức đáng mơ ước", nhà báo Hòa Bình – người chắp bút cho Bích Ngọc nói.

(Còn nữa)

Nguyễn Hưng

(Theo Người Giữ Lửa)


Tham khảo thêm: Mua Hàng Nhật Xách Tay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét