Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Cafe và suy ngẫm: Những chiếc bánh của tâm hồn

 Trong mỗi món ăn của ta ăn đều chứa đựng những ký ức

Trong một ngôi nhà lớn, quý phái và đẹp ở con phố sầm uất và văn minh bậc nhất của Hà Nội, có một người thiếu nữ cứ mỗi khi thu đến lại bắt tay làm cho một trong những công tác cảm hứng nhất của bà trong một năm: khiến cho bánh trung thu.

Bà là Đỗ Phương Thảo. Và năm nào cũng vậy, tôi cũng được bà cho mấy chiếc bánh trung thu bà khiến. Những chiếc bánh trung thu của bà cực kì đặc biệt bởi nó mang đến cho tôi hương vị của những Rằm trung thu thuở trước và trả lại cho tôi ký ức đẹp tươi mà giờ đây đã trở nên quá xa xăm.

Để tìm một hộp bánh trung thu bây chừ, bà chỉ cần bước ra khỏi cửa là chìm ngay vào một quả đât bánh trung thu vô tận. Nhưng bà hùi hụi khiến những chiếc bánh đó chẳng hề yêu cầu của việc ăn mà là yêu cầu của việc được sống.

Chưa bao giờ bánh trung thu lại phổ biến như hiện giờ. Có những con phường dài dằng dặc san sát các quầy bán bánh trung thu. Có quá đa dạng loại bánh trung thu có mặt trên thị trường với muôn hình muôn vẻ và với các loại giá. Có những hộp bánh giá dăm triệu và có những hộp bánh giá hàng chục triệu. Tôi gọi những loại bánh trung thu ấy là “bánh trung thu công nghệ”.

Bánh trung thu hiện giờ chừng như được khiến ra chỉ để cho người ta tìm làm cho quà biếu chứ chẳng phải để thưởng thức, không hề để được sống trong một ký ức nào đó về những ngày thu lãng mạn ấy. Có những mái nhà được biếu quá phổ thông bánh trung thu xếp kì dị của một căn phòng và với những hộp bánh trung thu bao bì “lộng lẫy”.

Họ nhận những hộp bánh như thế đã quen rồi và chẳng còn một xúc cảm nào nữa. Thậm chí, họ còn cảm thấy khó chịu vì nhận quá phổ thông không nhân thức giải quyết thế nào cho hết số bánh được biếu ấy. Đấy là những gia đình được biếu bánh trung thu.

Nhưng còn những mái nhà không được bạn nào biếu bánh thì cũng ra xã tìm một hộp bánh trung thu về thắp hương. Tậu như là việc phải khiến cho chứ một cảm xúc nào đó về ngày Rằm trung thu đã chết từ lâu trong họ.

Từ khi bà xã về nghỉ hưu, vợ tôi đã tới nhà cô Đỗ Phương Thảo học khiến cho bánh trung thu. Học chẳng hề để khiến cho bánh buôn bán.

Hiện thời ít người sử dụng khuôn để khiến cho bánh trung thu

Học để phục hồi lại những ký ức xinh tươi về những chiếc bánh trung thu đã in đâm trong tâm hồn chúng tôi. Học để mỗi năm khi thu đến, mái nhà tôi lại chuẩn bị khiến bánh trung thu để biếu những người nhà.

Năm ngoái, mái nhà tôi khiến cho bánh trung thu để biếu người thân và bằng hữu. Vợ tôi khiến cho bánh. Còn tôi thì sẵn sàng những chiếc hộp đựng bánh khá khác lạ. ngừng thi côngĐây là những chiếc hộp gỗ sồi. Tôi vẽ trang hoàng lên những chiếc hộp đó. Và vào một buổi tối trước ngày Rằm trung thu ít hôm, gia đình chúng tôi mời đồng đội đến và cùng nhau ngắm những chiếc hộp bánh ấy.

Những chiếc bánh trung thu lúc đó thực thụ không còn là những thứ thuộc về vật chất nữa mà là những sản vật tinh thần. Cả người làm bánh, người vẽ hộp bánh và người kiếm được bánh đều được sống một đời sống tinh thần phổ thông ý nghĩa.

Đại trượng phu tôi, một thạc sỹ đã sống ở Mỹ sáu năm trời nhưng đã tham gia làm bánh trung thu cùng mẹ một cách đầy nao nức. chậm triển khai là một chàng trai đã quen với khẩu vị của Cocacola và bánh pizza. Nhưng Cocacola và bánh pizza chỉ là đồ ăn giải khát, còn những chiếc bánh trung thu là một nhân tố gì đó trong tâm hồn của chàng trai thời fastfood (đồ ăn nhanh) này.

Mọi thứ đổi mới thật nhanh, nhanh đến nỗi nhiều lúc phổ biến người như tôi bỗng nhiên dừng lại và Bỡ ngỡ hỏi: “Có thật là những nhân tố ấy đã không còn nữa ư?”. “Những nhân tố ấy” chính là những cái khiến nên sự xúc động trong tâm hồn và cảm hứng trong đời sống thông thường của chúng ta bây giờ.

Khiến những chiếc bánh trung thu, làm một chiếc đèn ông sao... ko phải vì chúng ta không có tiền để tìm những thứ đó. Mà bởi khi ta cùng những đứa con, những đứa cháu ta khiến cho những thứ ấy là ta đang gieo những hạt giống của những điều đẹp đẽ vào trong tâm hồn trẻ bé dại.

Bây giờ, những đứa trẻ không còn thiếu thốn như ông bà, thân phụ mẹ chúng mấy chục năm về trước. Chúng ta có thể bước ra khỏi nhà và tìm một hộp bánh trung thu mĩ miều và những chiếc đèn trung thu hay những đồ chơi văn minh cho chúng chỉ trong chớp mắt.

Nhưng bây giờ, chính những đứa trẻ ấy đã không còn một ngẫu hứng gì khi kiếm được những món tiến thưởng đó trong ngày Rằm trung thu nữa. Bởi những chiếc bánh trung thu ấy và những chiếc đèn ông sao ấy chỉ là một trong muôn ngàn thứ vật chất mà chúng nhận được một phương pháp thông thường.

Chúng ta đã và đang mang tới cho những đứa trẻ quá rộng rãi những món quà vật chất cơ mà quá ít những món tiến thưởng ý thức

Nhưng nếu như chúng ta dẫn chúng tham gia những câu chuyện chẳng hề là cổ tích mà là những câu chuyện của chính cuộc thế chúng ta khi ta chuẩn bị cho một ngày rằm tháng Bảy, rằm Trung thu hay Tết Nguyên đán thì chúng ta đánh thức những điều đẹp đẽ trong tâm hồn chúng.

Có quá nhiều người lớn chúng ta đã ngụy biện về sự đầy đủ vật chất đã làm cho mất đi cảm xúc của những đứa trẻ về một tấm áo mới, một cuốn sách mới hay một cái đồ chơi. chậm triển khai chỉ là sự ngụy biện. Tôi đã dự ngày lễ Tạ ơn của người Mỹ và tôi thực sự xúc động bởi những gì mà những người Mỹ lớn tuổi đã khiến cho những đứa trẻ của họ.

Ở một non sông văn minh và giàu sang nhất quả đât ấy, tôi đã thấy những đứa trẻ run lên vì êm ấm khi chúng tìm được những chiếc kẹo socola mà phụ thân mẹ chúng đã giấu đâu đó loanh quanh vườn trong ngày Lễ Tạ Ơn. Có những đứa trẻ đã không ăn những chiếc kẹo socola ấy.

Chúng mang những chiếc kẹo ấy tham gia giấc ngủ với bao nhân tố tưởng tượng kỳ diệu. Tâm hồn chúng đã được mở ra. Còn chúng ta đã hiểu sai về vật chất và chi tiết nắm bắt sai về một món ăn.

Mỗi lần nấu một món ăn truyền thống mà phụ thân mẹ tôi đã nấu cho tôi ăn thuở nhỏ nhắn, tôi lại nói với các con tôi về những món ăn đó. Bởi trong mỗi món ăn ta ăn đều chứa đựng những ký ức về ông bà, phụ vương mẹ, anh chị em ta, về những năm bốn tuần tôi đã sống vào những tuổi đời thơ dại mà các con tôi đang sống.

Và có một con người lớn lên trong những đứa trẻ đó cùng những món ăn ấy. chậm triển khai chẳng hề là một nhân loại thể chất mà là một loài người của tâm hồn.

Tôi có xem một bộ phim nói về một nhà hàng ở Paris. Nghe tiếng đó là một nhà hàng nấu rất ngon, một nhà phê bình ẩm thực nhiều người biết đến và vô cùng khó tính của nước Pháp tậu đến. Giả dụ nhà phê bình này đặt bút khen nhà hàng nào thì nhà hàng đó sẽ không nhân thức để đâu cho hết tiền, còn ví như ông chê nhà hàng nào mặc dầu nhà hàng đó có nhiều người biết đến tới đâu cũng có nguy cơ đóng cửa.

Bánh trung thu bây giờ tuồng như được khiến cho ra chỉ để cho người ta tìm khiến cho vàng biếu chứ không phải để thưởng thức

Khi biết ông tới để ăn ở nhà hàng của bản thân, chủ nhà hàng hoảng loạn. Họ cử ra một chàng trai nấu rất ngon của nhà hàng nấu một món cho nhà phê bình ẩm thực kia. Khi món ăn được mang ra, phần đông các nhân viên nhà hàng nín thở.

Căn số họ trong tương lai sẽ dựa vào tham gia nhà phê bình đó. Ví như ông nhíu mày thì tương lai của nhà hàng sẽ chấm dứt và nếu như ông nhắm khẽ đôi mắt và gật gù thì cánh cửa tương lai của nhà hàng sẽ mở ra mênh mông. Nhà phê bình ẩm thực nhìn món ăn trong một thoáng và khởi đầu đưa miếng ăn đầu tiên lên miệng. Rồi người ông nhu run lên, chiếc dĩa trên tay ông rơi xuống sàn. Nước mắt ông ứa ra.

Ký ức ông hiện về những ngày đói rét. Ông đã kì vọng mẹ đi làm cho từ trang trại trở về. Bà tham gia bếp nấu cho ông một món ăn. Ông đã ăn món ăn ấy trong những đêm mùa đông đói rét của nước Pháp. ngừng thi côngĐây là món rau hầm. Không có gì ngon hơn món ăn được nấu trong tình mếm mộ vô tận của người mẹ.

Món ăn đó vừa nuôi dưỡng thể xác ông vừa nuôi dưỡng tâm hồn ông. Và ông đã đặt bút viết về món ăn của nhà hàng đó như viết những gì kỳ diệu nhất của người mẹ yêu dấu đã mệnh chung.

Còn ở quốc gia chúng ta lúc này, chúng ta đã và đang mang đến cho những đứa trẻ quá nhiều những món vàng vật chất nhưng mà quá ít những món tiến thưởng ý thức. Đấy chính là một trong những sai lạc lớn nhất của chúng ta. 

Thi sĩ Nguyễn Quang đãng Thiều

(Theo Tuổi Trẻ & Đời Sống)


Xem tại: Mua Hàng Nhật Online

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét