Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

Đời chuột chũi trong rừng ma túy ở xứ người: Người "rơm" buôn môi trường đi trồng "cỏ" (Kỳ 1)

Một vườn cần sa của người Việt trồng trong nhà kì lạ bị phát hiện nay Ireland

Ngọc 20 tuổi, quê ở một làng chài thuộc Lộc Hà, Hà Tĩnh. Bố mất sớm, mẹ chưa đầy 50 tuổi nhưng thường xuyên đau bé không  lo nổi cho ba đứa con ăn học nên Ngọc được mẹ gửi cho anh bạn tôi, một người bằng hữu chú chưng với bố của Ngọc nuôi hộ, cho học  cao đẳng.

Hồi đầu năm 2016, ăn Tết  dứt, không thấy Ngọc đâu cả tôi hỏi: “Nó tốt nghiệp rồi à?”. Anh bạn quạu quọ: “Tôi đang điên đầu với mẹ con nhà nó đây”.

Anh kể, tôi nghe lạnh cả bản thân mình. Ở quê, mẹ của Ngọc đã âm thầm cầm cố ngôi nhà trong khoảng các con phố cùng mảnh vườn 300m2 cho nguồn đầu tư đen, lấy 700 triệu đồng đóng cho một các con phố dây “xuất khẩu công huân” chui để cho Ngọc ra nước ngoài khiến “người lao động nông nghiệp” hay “công nhân trang trại” gì đó. 

Không báo với chú nửa câu, Ngọc lặng lẽ bỏ học về quê và theo đường dây ra đi. Nơi trước tiên nó đặt chân đến nghe nói là nước Nga. Khi anh bạn tôi biết chuyện, lập tức về quê tìm thì ngay cả mẹ của Ngọc cũng chỉ biết khóc chết giả mà chẳng hề biết con mình đang ở đâu.

Sau 47 ngày, nó mới báo tin về, bảo là đi bằng đủ phương tiện trong khoảng  phi cơ, đi bộ cắt rừng, trốn chui nhủi trong xe container, suýt chết mấy lần, vượt qua một loạt quốc gia châu Âu, cuối cùng vượt eo hồ Manche trong khoảng Pháp sang Anh và hiện đang sống bất hợp lí ở thủ phủ Norwich thức giấc Norfolk, duyên hải miền Đông nước Anh.

Tôi biết, vốn dĩ Norfolk là vùng đất thấp, toàn rừng ngập nước, quanh co năm lọt thỏm giữa sương mù, làm cho gì có nông nghiệp hay nông trại gì mà bảo làm thuê nhân? Bạn tôi cười méo xẹo: “Bà chị dâu tôi ít học, hám tiền, nghe dụ ngọt nên “bán” thằng con sang đó khiến “dân rơm trồng cỏ” chứ người lao động với nông trại nỗi gì?”.

Tôi nghe toát mồ hôi hột. Thật ra “rơm” là tiếng lóng của dân giang đại dương để chỉ những người Việt nhập cư tham gia Anh quốc bất hợp lí. “Cỏ” là từ lề phường để chỉ cần sa (tài mà, đại ma)… một loại thảo dược gây nghiện.

Một nông trại cần sa của người Việt

Mỹ miều và đầy hình tượng, sự liên kết của nhị từ lóng ấy lại đang vẽ nên một thảm trạng kinh hồn về một phòng ban người Việt ở nước ngoài. Mơ đổi đời và khiến cho giàu nhanh chóng, họ đã tự biến thân thành những tên tù hãm hoặc thành nạn nhân của những cuộc thanh toán băng đảng nơi xứ lạ.

Nghề của giang biển Việt trên đảo quốc sương mù

Ông Hoàng Lộc quê gốc ở Hải PhòngLà Phó Chủ tịch Hội người vietnam tại Anh, năm nào ông Hoàng Lộc cũng về nước, vừa thăm quê, vừa giải quyết vài công việc nằm trong  chức phận của chính mình.

Tháng 9/2009, thắng cử Uỷ viên Trung ương Chiến trường Giang sơn Việt Nam nhiệm kỳ VII (2009-2014), những chuyến đi - về của ông Lộc lại  ngày càng nhiều lần hơn…

Mỗi lần gặp gỡ chúng tôi là ông lại vò đầu bứt tai: “Họ phát rồ hết rồi. Nhân thức là chỗ chết mà vẫn cứ ào ào lao sang Anh khiến cho “dân rơm trồng cỏ”. Đã có lúc 100% cần sa cung ứng cho hoạt động mua bán chợ đen ở Anh quốc là của “dân rơm” người Việt cung ứng. Bên đó, loại người này phải đến hàng chục ngàn”.

Theo lời ông, trong khoảng khoảng năm 2005, câu chuyện về người Việt người nước ngoài vào định cư tại đất nước nhà bất hợp pháp trồng cần sa – cũng bất hợp lí – đã biến thành đề tài quá thân thuộc đối với tin báo nước Anh.

Cụm từ “Vietnamese cannabis farms” (trang trại cần sa của người vietnam) trên tin báo đảo quốc sương mù cũng quen thuộc như trong khoảng trường gà, sới bạc, hay cho vay lợi nhuận nặng - những “nghề của giang đại dương”- trên tin báo vietnam.

Với đồng đội người Việt đang định cư hợp lí ở xứ người, đó lại là một nỗi sỉ nhục, một vấn nạn.

“Chỗ chết” mà ông Hoàng Lộc  từng đề cập được cụ thể hoá bằng vô thiên lủng vụ việc đẫm máu. Ngày 2/9/2010, tờ London Evening Standard đã làm dư luận nước Anh phải sững sờ sửng sốt khi trần thuật chi tiết  một vụ án kinh rợn của “dân rơm trồng cỏ”.

Theo lệnh của ông chủ, hai “người lao động nông nghiệp” là Khách Nguyễn và Phác Trằn đã mang một lượng lớn cần sa chất lượng cao trị giá 30.000 bảng Anh tới điểm hẹn giao cho đối tượng mua hàng là một đội ngũ băng đảng trục đường phố người sở tại ở phía Nam London.

Điểm hứa hẹn giao hàng nằm trong bãi đậu xe của cửa hàng ăn uống nhanh McDonald’s ở quận Sutton. Thay vì giao tiền, kiếm được hàng, nhóm giang hồ sở tại đã rút súng ngắn buộc Khách Nguyễn và Phác Trần nằm bẹp xuống sàn xe, để mặc cho đám du thủ du thực thư thả đoạt số hàng.

Không dám báo cảnh sát để rồi sẽ bị truy nã tố vì tội buôn lậu chất gây nghiện, Trằn và Nguyễn đã hối hả quay lại đại bạn dạng doanh ở Hackney, phía đông London để báo cho ông trùm Học Kim Khoa việc lô hàng bị cướp.

Giận mất khôn, Học Kim Khoa không tin vụ tiến công cướp là có thật, nhất thiết khăng khăng là nhì kẻ thủ công dàn cảnh, dựng chuyện để ăn cắp số hàng.

Vả lại, nếu đó có là vụ cướp thật, ông trùm Học cũng không thể lần ra kẻ nào là thủ phạm để đòi hoặc cướp lại. Bởi lẽ, tất cả những phi vụ buôn bán cần sa đều là bất hợp pháp, đều bắt đầu trong bóng tối giữa các băng đảng giang đại dương với nhau.

Việc trao đổi làm theo những quy ước riêng, chủ và khách hoàn toàn không nhân thức mặt mũi hay tăm dạng của nhau. Mờ mắt vì tiếc nuối của, ông trùm buộc hết  mọi trách nhiệm tham gia cổ nhì kẻ làm công, buộc họ phải thanh toán.

Không đào đâu ra khoản tiền lớn để đền, hai người làm mướn đã bị ông trùm Học cùng 5 tên thủ công khác bắt cóc, đưa về một trang trại hẻo lánh ở vùng Surrey phía tây London tra khảo. Chỉ sau một số giờ, khi cảnh sát tậu ra họ thì Khách Nguyễn đã bị đánh đến chết, còn Phác Trằn thì may mắn hơn, còn ngắc ngoải!

Thăm dò ráo riết, cảnh sát sau đó vẫn không mua ra tăm hơi đội ngũ tù túng cướp hàng. Ông trùm Học Kim Khoa và 5 tên môn đồ bị kết án phổ biến thân và tống vào ngục thất Old Bailey vì tội giết người.

Máy X-Quang quẻ của cảnh sát phát thiện ngăn kín đáo giấu người trong xe tải của bè cánh buôn người

Một loạt nông trại cần sa trong các con phố dây của ông trùm này bị cảnh sát London triệt hạ. Hên tồn tại, Phác Nai lưng bị lập đại dương sơ, sau khi phải ngồi tù một thời gian ngắn vì tội buôn lậu chất gây nghiện anh ta bị trục xuất về Việt Nam.

Bản sao hồ sơ của gã “người rơm” này lại khiến cho chồng biển sơ về những vụ gần giống mà ông Phó Chủ toạ Hoàng Lộc thu thập được dày thêm một một vài inches!

Nguy hiểm, bất trắc là vậy nhưng Vương quốc Anh vẫn là một đích đến thu hút của những người nhập cư bất hợp lí, khác biệt là của giới “dân chơi” các tỉnh giấc phía Bắc. Số “dân rơm” người Việt tậu đến Anh  cứ tăng từng  ngày.

Theo thống kê, trước năm 1975, tại Vương quốc Anh chỉ có khoảng 300 người Việt, căn bản là du sinh viên và một vài thương gia. Sau giải phóng năm 1975 cũng chỉ có thêm 32 người Việt  từ miền Nam vietnam chọn lựa xứ sương mù làm nơi sơ tán định cư. Trong đó có mái ấm cựu Tổng thống VNCH  Nguyễn Văn Thiệu, người nước ngoài vào định cư tại đất nước nhà vào Anh khá muộn.

Từ  nửa cuối năm 1977, khi phong trào thuyền nhân nổ ra thì số lượng người Việt mua đến Anh khởi đầu tăng vùn vụt. Đa phần, họ đều là người miền Bắc thuộc các thức giấc Quảng Ninh, Hải Hưng (cũ), Hải Phòng… vượt biên sang Hồng Kông, sau  đó lần các con phố sang Anh.

Khác biệt, trong khoảng bốn tuần 1/1979, khi Chính phủ Anh đồng ý bằng lòng cho một số dân tản cư tới Hồng Kông được người nước ngoài vào định cư tại đất nước nhà tham gia Anh thì con số người Việt ở đảo quốc này tăng cao mau lẹ. Phần nhiều họ định cư tại London, Manchester, Newcastle, Nottingham và Birmingham.

Giá cả ở xứ này tuy đắt  đỏ, song hình thức an sinh phường hội cũng khá tốt nên với bạn dạng tính tằn một thể, những người Việt người nước ngoài vào định cư tại đất nước nhà, kể cả số bất hợp lí cũng không tới nỗi không dễ dàng sống.

(Còn tiếp)

Nguyễn Hồng Lam

(Theo Tuổi Trẻ & Đời Sống)


Xem tại: Mua Hàng Nhật Xách Tay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét