(Tamsugiadinh.Việt Nam) - Người ta có tiền, giàu có thì người ta mới sĩ, vì nay tiêu hết mai lại kiếm ra ngay. Đằng này chồng tôi vừa nghèo lại vừa sĩ, không có xu nào dính túi nhưng rất thích biểu thị, “chém gió” cho bằng anh, bằng em.
Chồng tôi hơn tôi 12 tuổi. Thời điểm đầu mới yêu, anh là một chàng kỹ sư xây dựng, ga lăng, cẩn thận và rất thân mật. Hơn nữa, qua những gì anh hoạch định về tương lai, tôi nghĩ là chính mình đang được quen một người có chí tiến thủ, cầu tiến. Vậy là, một đứa con gái yêu lần đầu như tôi sớm tin vào những lời anh nói.
Tôi còn nhớ, khi yêu, dù đi uống cốc nước hay đi ăn trưa, bao giờ Văn cũng đưa tôi vào những nhà hàng quý phái, đắt tiền để thưởng thức. Đôi lúc tôi tỏ ra ái ngại thì anh bảo: “Dè xẻn gì thì dành dụm chứ sức khỏe của em là quan trọng nhất, em không có gì phải lo cả”. Tôi thực sự cảm động lắm.
Rồi một lần từ quê ra Thủ đô, tôi có than chẳng muốn ra Thủ đô đi khiến cho. Văn liền nói: “Sau này không bao giờ để em khó nhọc. Khi cưới nhau rồi, cứ bầu bí là nghỉ ở nhà luôn cho khỏe”. Tôi cũng không định như thế nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.
Lấy người hơn phổ biến tuổi, người ngoài nhìn tham gia đều bình chọn là im tâm vì được vững tiến thưởng về kinh tế. Thế nhưng sau này lấy về, tôi mới phát hình thành, đông đảo những gì Văn bộc lộ chỉ là vì anh có tính ba hoa, thể diện.
Văn là người “bốc phét” số một tôi từng chạm mặt! Chưa nói gì tới chuyện hiền thê chồng, với anh em, dù chỉ là trưởng phòng nhưng Văn đã luôn tự bốc chính mình lên thành giám đốc công ti xây dựng. Anh tự in card với chức danh giám đốc để phát cho bằng hữu mỗi khi gặp mặt. Mới đầu thấy cảnh đó, tôi cười ngất.
Tôi nghĩ chồng chính mình đã nghĩ ra cách thức để trêu đồng đội thật vui nhộn nhưng khi biết nó là thật, tôi lại thấy trinh nữ. Đồng đội mà biết chồng tôi bày ra trò này để lấy oai thì tôi quả tình không biết phải giấu mặt tham gia đâu.
Chưa hết, trong các cuộc thưởng thức, tụ tập, mặc dù trong người chẳng có mấy đồng nhưng chồng tôi lúc nào cũng đòi được khiến cho chủ chi vì: “Có đáng bao nhiêu đâu mà anh em phải chia đều. Cứ để tôi!”.
Thậm chí, có lần khi mà túi chỉ có một số trăm ngàn, mà hóa đơn tiền ăn hết tận 2 triệu đồng, Văn lén lút nói nhỏ dại với chủ cửa hàng cho cắm lâm thời chiếc điện thoại. Và hôm sau, anh bắt tôi đi vay mượn tiền để chuộc đồ.
Cho đến gần 1 năm sau cưới, công ty chồng làm cho thấm tháp lỗ, phải cầm cự đồng nghĩa với việc cuộc sống mới của tôi cũng ngoi ngóp. Vậy là chỉ một chính mình tôi nai lưng toan lo mọi chuyện lớn bé bỏng.
Cuộc sống vất vả, chán nản nhưng tôi chẳng dám kêu than. Tôi chỉ nhân thức tự cổ vũ chính mình, người nào cũng có lúc gian nan, với người ngoài có khi mình còn giúp được, khích lệ được nữa là chồng.
Nhưng khổ nỗi, ở cái thời điểm nhạy cảm này, tôi càng tâm lý bao nhiêu thì chồng lại càng không biết điều bấy nhiêu. Lúc nào anh cũng mê hoặc anh là người có trình độ, là người có kiến thức nên phải oai với dương thế mặc dầu trong túi thì chẳng có tiền.
Thất nghiệp nhưng anh kén lựa chọn việc vô cùng. Chẳng khách hàng nào có thể nghĩ được, một anh kỹ sư với hiệ tượng bóng bẩy, lúc nào cũng giọng trên người lại phải ngửa tay xin hiền thê tiền tiêu vặt, đổ xăng và thậm chí là tiền nạp laptop hàng tháng.
Mỗi lần về quê, cái oai của chồng tôi càng được bộc lộ hết công suất vì anh các con phố đường là kỹ sư độc nhất vô nhị của làng xóm. Ai cũng tưởng anh phát tướng lắm, bạn nào cũng xun xoe nhờ vả sau những lời tâng bốc bạn dạng thân của anh.
Nào là quen nhân thức rộng, nào là có công ty riêng, nào là phổ quát vốn sắp tạo dựng thêm chi nhánh… Tôi nghe mà thấy ngượng thay cho chồng nhưng dễ thường lại bóc mẽ chồng trước mặt đồng đội họ hàng?
Nhân tố này báo hại tôi sớm khuya tiếp người quen lên Hà Nội nhờ ứng tuyển cho con cháu họ. Tôi thật sự ngán ngẩm với tính sĩ hão, thích nổ của chồng. Nhưng lời nói gió bay, cũng chẳng ai bắt thuế, tôi cũng phải dần quen với thói bốc phét của chồng. Song đến mức thế này thì nó đã đem đến bao phiền phức cho cuộc sống của tôi.

Tôi bầu bí cũng chẳng được chồng trông nom, bồi dưỡng, sắm sửa như người ta. Những việc này, tôi tự lo khám xét định kỳ. Song tôi thực thụ ngao ngán khi phi tần thì chồng chẳng lo mà cứ lo chuyện dương thế.
Tôi còn nhớ mãi cuối bốn tuần trước, vét tinh khiết công trình, tôi chỉ còn khoảng 4 triệu đồng. Vậy mà chồng nói tôi phải đưa cho anh 3,5 triệu để anh cho bạn vay tạm thời. Tôi cũng nói còn có chừng đó tiền, cho mượn bây giờ lỡ có việc gì thì không biết xoay xoả thế nào. Nhưng chồng gạt đi bảo cam kết không có việc gì.
Thật xui cho nhà tôi hôm đó. Ngay trong đêm, anh phải về quê gấp vì em trai bị tai nạn, chạy đâu ra tiền để cầm về hay ít nhất là tiền đi trục đường tham gia lúc đêm khuya? Anh cuống lên quát tôi lấy tiền vì nghĩ tôi vẫn còn khoản cất giấu khác.
Rồi vừa mới đây, dù mới mua được công việc khác, chồng tôi đã vội bán đi mảnh đất ba má cho để mua ô tô. Chồng tôi bảo giờ anh em anh ai cũng đi ô tô, anh cứ đi xe máy mãi thì người ta lại cười cho. Tôi không dám kể chuyện cho bác mẹ bản thân nghe vì sợ cha mẹ lo. Tôi cũng không dám kể cho ba má chồng vì sợ ông bà chồng la rầy.
Chồng tôi thì lúc nào cũng bảnh bao, tử tế hệt như bản thân mình là ông chủ tí hon, trong túi đầy tiền chẳng phải lo. Còn tôi lúc nào cũng rối trí, nơm nớp lo ngại.
Tôi đã phổ thông lần góp ý với Văn, nhưng anh chỉ gật gù rồi tỏ vẻ đồng ý rồi đâu lại vào đó. Tôi chỉ dám kể chuyện của bản thân mình cho cô bạn thân nghe. Bạn tôi khuyên nếu như chồng sĩ hão như thế thì trong nhà, tiền của người nào người yêu cầm. Tôi cũng đã thử làm cho như vậy nhưng quả thực việc này rất khó khăn.
Cô bạn lại khuyên tôi làm cho đơn ly hôn để ông chồng tỉnh ra, bỏ cái tính khoe khoang hão kia đi. Tôi nghĩ, chồng mình không gái gú, không rượu chè, chỉ phải tội sĩ hão. Mà bỏ chồng vì chồng ba hoa thì có phần bi quan cười và vô lý.
Nhưng quả tình, nếu như cứ sống như thế này và ngày ngày phải lo chạy tiền cho chồng thỏa mãn thói bốc phét vô lối của anh thì sớm muộn gì tôi cũng phát điên.
Tôi cũng không hiểu được vì sao chồng tôi có thể sống phởn phơ và vui miệng như một người giàu có đích thực như thế. Tôi thực thụ quá mệt mỏi. Tôi phải làm gì để chồng đổi mới hiện giờ?
Hoàng Hạnh (hanhhoang81xxx@gmail.com)
“Bệnh” của anh ấy phát nặng là do bạn đã quá nuông chiều!
Tôi giải đáp luôn câu hỏi sau cuối của bạn nhé: chồng bạn có thể sống phởn phơ phấn kích như một người giàu có thực thụ như thế là bởi vì… bạn quá chiều theo cái thứ tính nết mới nghe thì bi đát cười mà nghe lâu thì bực chính mình của anh ấy đấy.
Các cụ nhà ta xưa có câu: Dạy con trong khoảng thuở con thơ, dạy hiền thê từ thuở bơ vơ mới về. Ý là nói người con dâu khi về nhà chồng chân ướt chân ráo, để có thể nhập gia tùy tục, có thể trở thành con cái đích thực trong nhà chồng thì phải được uốn nắn hướng dẫn trong khoảng việc bé bỏng đến việc lớn. Nhưng cũng có những trường hợp chi tiết, thì chồng cũng cần phải “dạy” đấy bạn ạ. Chồng bạn là một ví dụ.
Cái tính bốc phét, thích “nổ”, thích “chém”, thích oai cũng chả phải là một cái tội, nhất là tội tày trời đến mức phải tan cửa nát nhà, giả dụ như nó chỉ dừng ở mức độ… gây cười thôi. Nhưng với chồng bạn thì gọi là “bệnh” cũng được, vì nó đã nguy hiểm rồi, nó đã ảnh hưởng trực tiếp, bắt nạt dọa trực tiếp tới sự định hình, bền vững của cả gia đình.
Hơn thế, chồng bạn còn càng ngày càng trở thành ích kỉ, vô tâm, vô bổn phận với hiền thê con. Vậy thì vấn đề này cần phải báo động thật.
Sở dĩ tôi nói do bạn quá chiều chồng, là bởi căn cứ trên chính những gì mà bạn vừa kể. Chính cái việc chồng bạn sĩ hão, thích thể hiện là mình có tiền cũng được bạn thứ nhất là tiếp tay (đưa tiền cho chồng), thứ nhì là bao che chắn giếm, đã khiến cho “bệnh” của anh ấy ngày càng nặng thêm. Bạn cũng góp phần để anh ấy biến thành một người vô trách nhiệm.
Đành rằng rằng khi chồng hay phi tần gặp gỡ khó khăn trong công việc thì người kia giơ vai ra phụ trách cũng không sao, nhưng rõ ràng chẳng phải anh ấy không có kĩ năng kiếm việc làm cho, chỉ là anh ấy kén cá chọn canh thôi. Sở dĩ anh ấy còn kén cá lựa chọn anh được là bởi vì… bạn chuẩn y anh ấy làm thế. Nếu như bạn đặt lên vai anh ấy một gánh nặng, chi tiết về tiền bạc, thì chắc chắn anh ấy sẽ phải nôn nóng lên.
Nếu như khi chồng bạn cảnh vẻ chê bai việc nọ việc kia không xứng đáng với anh ấy, bạn cứ nói thẳng: Điều hiện giờ chẳng hề là xứng đáng hay không mà là nó có giúp anh kiếm tiền đỡ đần cung phi con hay không. Rồi bạn cứ làm cho một phép tính về thu nhập, chi phí của gia đình. Nói rõ em khiến được bằng này nhưng mái nhà chính mình chi bằng này, anh phải có bổn phận đảm nhận bằng này cho em.
Tôi đảm bảo, chả anh chồng nào còn phởn phơ ăn diện vận động bốc phét tung trời khi nhân thức chắc là vợ mình đang không có tiền sắm sữa cho con. Đằng này anh ấy cứ cần tiền thì bạn lại chạy vạy để đưa cho anh ấy khỏi xấu mặt, thế là anh ấy đinh ninh bạn kiếm tiền rất tốt, chả cần anh ấy cung cấp gì sất. Việc anh ấy sĩ hão chả tác động gì tới… hòa bình quả đât.
Thế rồi khi anh ấy bán đất để tìm xe ô tô, bạn lại tiếp diễn giấu cả ba má chồng. Thôi thì ba má đẻ bản thân không nói cũng được, nhưng cha mẹ chồng mình cần phải nói chứ. Có những yếu tố, bà xã nói không nghe, nhưng mẹ chỉ nói một câu nghe liền. Đại trượng phu họ thế đấy bạn ạ. Họ có thể ra các con phố làm cho ông nọ ông kia oai lắm, nhưng về nhà vẫn chỉ là một thằng gầy con to xác thôi, và mẹ nói gì là nghe răm rắp.

Tôi tin chắc, nếu như phần đông những bức xúc này mà bạn nói với ba má chồng, khác biệt là mẹ chồng trong khoảng sớm thì sự việc đã không tình tiết tệ hại như thế.
Bạn đừng lo cuống lên. Tôi là người ngoài nhìn tham gia, nói thật tôi thấy cái bệnh sĩ của chồng bạn không phải chẳng thể chữa nổi. Hoàn toàn có thể chữa được bạn ạ. Tuy nhiên là dần dần một. Trước hết là để anh ấy nhìn thấy anh ấy đang bị “cười cho thối mũi”, sau đó là để anh ấy nắm bắt rằng mình đã bắt bà xã phải đảm đang những gánh nặng do bản thân gây ra.
Bạn hãy nghe tôi, tâm sự hết với mẹ chồng đi. Mà tôi cũng tin chắc là bà hiểu đại trượng phu bà. Bà đẻ ra anh ấy mà lại, làm cho sao bà không biết là đại trượng phu bà… “ngây ngô cám hấp” cơ chứ. Nhưng bà không can thiệp vì con bà đã có hiền thê, bà tôn trọng anh chị. song song bà càng không hiểu sự việc lại nghiêm trọng đến mức ấy.
Chúc anh chị sớm có cuộc sống bình dị, ấm áp, vui vẻ nhé!
Xem thêm: Mua Hàng Nhật Xách Tay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét