
Cảnh sát và người địa phương Hàn Quốc nhặt nhạnh tiền giúp người đàn bà
Tin được không ở xứ sở Kim Chi, có người thanh nữ đem 22 triệu won (tương đương 400 triệu VND) rải khắp quảng trường Seoul. Tiền mặt với những mệnh giá 1000 won, 5000 won, 10000 won phấp chim cút như bướm bay rợp trời xuống đất?
Tin được không, chẳng một khách hàng nào nôn nóng tranh nhau vơ, cào; không người nào âm thầm nhón… nhét vào túi? Tin nổi không, đầy đủ… hồ hết người đi tuyến phố đều dừng lại, cứ lặng lẽ cúi xuống âm thầm nhặt từng đồng gom lại đưa cho chủ sở hữu?
Thật bất thần! Từ bất ngờ sang kính yêu người thiếu phụ bé bỏng ném tiền tham gia gió. Thương cảm vì sợ hãi số tiền ấy sẽ bị chồng cũ và nam nhi lấy mất, chị đã đem cho những người qua tuyến đường, theo cách của chị.
Người Hàn có thích tiền không? Chẳng có kẻ nào không thích đồng tiền, họa chăng chỉ là các bộ tộc còn hoang dã ở đầu nguồn Amazon Nam Mỹ săn bắn, hái lượm, quý vòng cỏ trên đầu hơn vòng quà đeo cũ rích và chưa bao giờ nhân thức cái nơi tấp nập bán tìm gọi là… chợ.
Nói về sự kiếm tiền thì người Hàn nhanh nhạy hàng đầu thể giới. Ngoài ra các nước trong khu vực đang âu sầu vì chiến tranh triền miên, đang mệt choài vì cải cách chính trị thì người Hàn tranh thủ lúc ngưng tiếng súng ở hai bờ chiến tuyến, kiếm tiền và khiến cho giàu vô cùng mau lẹ, vượt lên trở thành con rồng của nền kinh tế châu Á.
Người Hàn biết cách thức kiếm tiền và trân quý đồng tiền, chứ không hề họ hững hờ, rẻ rúng đồng tiền. Chẳng hề họ coi tiền như rác, đến mức trận mưa tiền tản mác, mà không nhặt bỏ vào túi riêng chính mình.
Nhân tố gì đã làm nên sự kỳ diệu ở quảng trường Seoul như thế?
Có thể do công việc công ty xã hội tốt. Các công dân muốn làm cái sai, nhân tố xấu cũng không dám. Chứng cớ là, trong kỷ nghuyên kỹ thuật công nghệ và công nghiệp, nhân loại tài đến mức khiến cho ra bất kỳ trang thiết bị nào mình muốn, để… theo dõi, giám sát con người. Những người công ty thị trấn hội Hàn biết dùng khí cụ lanh lợi gây sức ép nhân loại, rèn đức, tích kĩ năng sống.
Những người từng học tập, công việc ở Hàn Quốc đều nhân thức rằng ở các nơi công cộng, đều được lắp đặt camera an ninh quay hình, thu thanh. 99% hình ảnh được lưu lại, và khả năng nhận diện 100%. Mọi hành vi công dân được theo dõi, kiểm soát vừa để chặn đứng, nhận thấy hành động kẻ xấu, nhưng song song cũng bảo đảm bình an cho công dân.
Việc nhặt tiền rơi, dù là làm phước làm ơn… cũng được “chỉ mặt đặt tên” để được biểu dương đánh giá tốt thưởng. Còn cứ thử trộm cắp, cứ thử lén đánh tráo đồ…, chỉ ít phút sau cảnh sát hình thành và bị nộp phạt theo pháp luật, hoặc giải quyết hành chính, hoặc ra vành móng ngựa theo pháp luật.
Các vụ trộm cắp vặt ở nước ta ít khi bị nhận thấy
Viết tới đây, tôi lại nghĩ đến các vụ hôi của, các vụ móc túi vặt ở xe bus, bến Cảng, nhà ga, các chợ nhanh… nước ta rất ít khi bị nhận thấy, chính là các con mắt thần camera không dõi đến mọi ngóc ngóc để theo dõi, giám sát công dân sai phép.
Năm trước có 1 người thanh nữ bán rau, cà muối ở chợ Bến Thủy, tự dưng chạm mặt trận cuồng phong hất đổ xô nhựa rách đựng tiền bán hàng. Phổ quát người tham lam vơ cào, nhặt cất vào túi bản thân mình, rồi âm thầm bỏ đi coi như chơi có chuyện gì xảy ra, trong tiếng khóc “của đau con xót” của chị bán hàng vặt ở chợ kiếm ăn thu lượm từ đồng lẻ. Vậy mà, đồng loại cũng không thương xót, và cũng chẳng có dụng cụ kĩ thuật, công nghiệp nào giúp nạn nhân bị hôi của như trấn lột ấy.
Nạn nhân bị hôi của Nguyễn Thị Quế bán rau, tào phở ở chợ Bến Thủy (Ảnh Công sức)
Vì không có tiền để vũ trang? Vì có trang bị rồi, có hình ảnh lưu giữ, nhưng cũng chẳng mấy hiệu quả? Công tác xử phạt, đánh giá tốt thưởng sau đó có nghiêm minh không? Chúng ta đang bỏ phí những khí cụ, thiết bị văn minh giúp thực thi pháp luật nghiêm minh, giúp loài người sống tốt hơn.
Doanh nghiệp phường hội tốt, nhưng người dân phải hiền lành, ngay thật, hiện đại, có ý thức thực hiện luật pháp tốt thì cuộc sống mới an lành. Một xã hội đề cao thước đo đồng tiền sẽ hình thành chụp giật, chôm chỉa, lừa đảo, đổi trắng thay đen. Một phường hội đề cao giá trị đạo đức thì con người sẽ biểu lộ bạn dạng tính tốt đẹp, không khách hàng nào dám làm kẻ hư đốn, côn đồ, lưu manh.
Ở xứ sở Hàn Quốc, nếu nhặt tiền rơi vãi trên đường, ở nơi công cộng có thể bị phạt hành chính, hoặc bị tù vì tội đánh cắp tùy theo số tiền lớn hay tí hon, ví như như tư túi, không nộp cho nhà chức trách. Nhưng, vụ lượm lặt 22 triệu won rơi vãi ở quảng trường Seoul, là chủ sở hữu ném tiền đồng nghĩa với từ bỏ quyền sở hữu, là dâng tặng người vãng lai, bởi vậy nhặt bỏ tham gia túi bản thân mình cũng không bị xử phạt.
Không xử phạt, song tiếng gọi lương tâm đồng bào họ vang lên. Chẳng bạn nào đang tâm lấy tiền tài người khác một khi nó không hề mồ hôi nước mắt lam bè đảng của bản thân. Người ta biết nghĩa vụ bản thân mình ở đâu, biết hành động theo lẽ phải chung.
Cái hồi phà Sewol ở Hàn Quốc chìm, mấy trăm mạng người chết. Dù đã công ty công việc cứu hộ, dù ở trên cao xanh, ở thật xa phải qua bao nhiêu tầng nấc nữa mới đến trách nhiệm thủ tướng, nhưng ông Thông thường Hong-won vẫn kiếm được lỗi giải quyết chậm, và kém hiệu quả, rồi đệ đơn xin từ chức một bí quyết rất văn hóa đáng nể sợ.
Cho nên số tiền khoảng 400 triệu tiền việt bị vung vãi ở quảng trường Seoul- Hàn Quốc không giống cảnh hôi của tơi bời, tranh giành, nhốn nháo như ở vietnam, cũng chẳng có gì không dễ dàng nắm bắt.
Vụ ném tiền ở quảng trường Seoul và được cư dân nhặt giúp không hề riêng biệt ở xứ sở Kim Chi. Cách đây, mấy năm người ta đã làm cho thí nghiệm thị trấn hội học: Cho một người con trai giả vờ say rượu, cầm cái chai vừa đi vừa thả tiền ở các nơi công cộng như ga Seoul, khu nhà giàu mới Gangnam, và Wangsimni…
Nhớ lại vụ hôi store ngàn két bia làm cho dư luận phẫn nộ
Không quá bất ngờ! Đông đảo cư dân Hàn Quốc xuất hiện ở đó, hay đang đi qua…, đều dừng lại nhặt tiền, gom lại cho “người con trai say”. Có người còn dắt “ông say” tới ghế, và đỡ ông ta ngồi xuống, đổ chai rượu đi.
Qua 7 lần “ông say” vung ném vứt tiền, được người qua các con phố góp nhóp lại. Có phải đồng bào xót thương người nam nhi say rượu không kiểm soát được hành vi? Thương xót thật. Nhưng, đôi khi xót thương vẫn không thắng nổi lòng tham nhé.
Ở xứ sở chính mình, người tàn tật cô độc, người thần kinh còn bị ăn cướp. Mồ mả liệt sĩ còn bị “cậu” Thủy mạo xưng nhà ngoại cảm đánh tráo xương động vật tham gia, lường đảo. Một khi người ta “ăn không từ một thứ gì” thì lòng thương biến thành hiếm hoi, xa xỉ.
Ở đô thị Perth, phía tây Australia cũng có một cơn mưa tiền mệnh giá 100 usd rơi lở tở khắp nơi tham gia một buổi tối lúc 9 giờ. Các bác bỏ tài trên đường cao tốc Mitchell thấy lạ, lỏng lẻo dừng lại và… thu gom. Thay vì, bỏ tham gia túi mang về thì họ lặng lẽ mang đến đồn cảnh sát… nộp tiền. Lúc trước, 2 tháng ở Kuwait cũng xảy ra mưa tiền. Những người nhập cuộc liên lạc ở đường cao tốc cũng thu lượm các đồng tiền trời cho ấy và mang… nộp cho cảnh sát.
Thay vì, bỏ vào túi mang về thì họ lặng lẽ mang tới đồn cảnh sát… nộp tiền
Người ta nói: phong phú sinh lễ nghĩa, nghèo đói sinh đạo tặc. Có phải người Hàn Quốc giàu sang thu nhập cao, nên họ chẳng cần những đồng rơi đồng vãi ấy? Cũng chỉ đúng một phần. Tôi đồ rằng: Người Hàn có khả năng, có cách thức chế giễu ngự lòng tham của bản thân. Giải nghĩa điều đó chỉ có xuất hành từ tập quán, nền nếp lối sống dân tộc và cách tổ chức lối sống tập thể.
Nói đi thì cũng nói lại. Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Chỉ có yếu tố ở xứ sở nọ cái xấu rộng rãi hơn, ở vùng kia cái đẹp ít hơn; hoặc chỗ này cái thiện nẩy mầm khó khăn, chỗ kia cái bất lương hoành hành.
Ở nước vn ta, có phổ quát vụ đánh cắp, hôi của tận tình, hớn hở nóng vội trong tiếng nài xin của nạn nhân; song cũng có người tốt việc tốt tới mức không tin nổi. Năm rồi trên phố Phan Tứ – thành phố Đà Nẵng, chàng thanh niên Lê Doãn Ý thình lình nhặt được cái ví “có 15,5 triệu tiền việt, một máy tính bảng iPhone 5S, giấy má xe SH và nhị sổ dành dụm trị giá hơn 1,3 tỷ đồng”. Chàng sinh viên có điều kiện kinh tế eo hẹp đã mua mọi cách trả lại một cách vô tư, và trong nỗi sung sướng rơi nước mắt của chủ sở hữu cái ví đầy ắp tiền.
Rộng rãi người tốt, tốt trong khoảng trên xuống dưới thì phố hội sẽ cùng tốt. Ấy là lúc mặc dù tổ quốc còn có năng lực tài chính thấp, nhưng nhân tâm không loàn.
Sương Nguyệt Minh
(Theo Tuổi trẻ & Đời sống)
Nhà văn Sương Nguyệt Minh:
Xem tại: Mua Hàng Nhật Xách Tay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét