
Cô gái 25 tuổi Hoàng Hải Đăng
Hoàng Hải Đăng – cô gái 25 tuổi đã san sớt câu chuyện xúc động và đáng hâm mộ về trận chiến đấu của phiên bản thân bản thân mình với căn bệnh ung thư bao tử. Câu chuyện của cô thực thụ đã tiếp thêm sức mạnh, ý chí cho rộng rãi người cùng tình cảnh chống chọi bền chí với căn bệnh nan y ung thư.
"Tôi còn trẻ, rất trẻ với cái tuổi 25 hiện nay. Tuổi của đầy ắp tham vọng và những thèm khát đoạt được thử thách vô biên.
Nhưng, như một đoạn lỗi nhịp của một bản nhạc đẹp, tôi đã bận rộn phải căn bệnh ung thư công đoạn biến chuyển từ giai đoạn 0 sang quá trình 1 một cách “êm ngọt”. Giữa tiết trời ghi âm mát, có một cơn bão đã vô tình ồ ạt kéo đến…Thật bất ngờ!
Phương pháp đây một năm, tôi trải qua 3 lần phẫu thuật liên tiếp để lấy khối u ở các khu vực gần bụng mà không có bất cứ chẩn đoán nào hiểm nguy từ các y chưng sỹ ở Bệnh viện T.Đ. ngoài một nguyên nhân: “Phần nhiều chỉ là u máu mà thôi”. Do công tác tại công ty bận rộn, tôi cũng không có nhiều thời gian bỏ ra cho việc rà soát sức khỏe mình một phương pháp đích thực cẩn thận, để tới tận mãi sau này, đó luôn là điều làm tôi tự mình day xong…
Nhiều đêm liền, khi tôi đang mài miệt khiến việc hăng say với đống chiến lược thì những cơn đau bụng co thắt, chảy máu cam, ho ra máu, nóng hổi… xảy đến, phổ thông đến nỗi tôi thấy đấy là những chuyện hết mực bình thường. Hơn đa dạng sớm mai tiếp đó, tôi luôn thức dậy với cảnh thấy tóc bản thân mình rụng vương vãi. Nỗi sợ chưa dâng lên cao bằng một ngày đỉnh điểm, ngày tôi đầy đủ ngã quỵ vì cơn đau thắt, ngày tôi chỉ còn biết câm im và loay hoay giữa sự thực khi cầm bảng chụp X-quang: Ngày tôi nhân thức bản thân đã đứng trước lưỡi hái tử thần.
Tôi im người…
Phương pháp đây 1 năm, tôi kiếm được kết quả bản thân mình đang ở quá trình 1 của bệnh ung thư dạ dày
Tất nhiên, tôi nhân thức, quá trình của tôi chỉ mới nguyên sơ. Thời cơ được sống một cuộc sống tầm thường đâu đó vẫn còn nằm lọng cọng trong bàn tay của tôi. Nhưng có lẽ, trong một phút chếnh choáng nào đó, của một chút cơn giận của tuổi xanh, tôi đã không tài nào chấp chiếm được sự thật vốn dĩ này. Tôi che giấu mái ấm, đồng đội chỉ vì không muốn họ nhận ra tôi đang ngày một yếu dần đi,… và chỉ vì dễ chơi, tôi không tin, không bao giờ tin vào yếu tố này.
Tôi yêu công tác của chính mình – Yêu leo núi, phượt biển khắp nơi – Yêu những từ thân thương như mái ấm, bè bạn – Yêu những hoài bão và dự kiến chưa bao giờ kết thúc của mình. Thế thì vì sao, đầy đủ đang thuộc về tôi, bỗng nhiên hiện tại lại chỉ còn phân nửa.
Trải qua thêm một vài lần chụp X-quang, xét nghiệm máu, xét nghiệm sinh học… tôi kiếm được kết quả bản thân ở công đoạn 1 của bệnh ung thư bao tử: Độ tổn thương mới chỉ khu trú ở lớp niêm mạc và đang gây rối loạn, chỉ cần nhích thêm 1 công đoạn, tôi sẽ nắm chắc trong tay việc cắt đi một phần dạ dày. Phổ biến thời điểm sau đó, thuốc và bệnh viện là nơi tôi lặng lẽ ra vào liên tiếp như một điều bất di bất dịch. Nhưng cơn đau chưa từng dừng lại… chưa từng.
Thời khắc thay đổi…
Tôi chạm mặt anh (tôi thích gọi anh là San San) như là một chuyện đã được định từ trước. Tôi từng nghe kể toàn bộ về anh, về những bệnh nhân anh đã từng chữa trị, về những trải nghiệm mà anh đã từng trải qua. Thực ra, thuở đầu, tôi không tin. Vì giữa nguyên lý vấn đề trị Tây y vốn dĩ lúc ấy, tôi vẫn cảm thấy thân thể bản thân mình chẳng khỏe hơn chút nào huống hồ gì hiện thời lại đi theo Đông y.
Tôi không còn đủ nhẫn nại để bẻ qua bất kỳ qui định nào nữa cả. Cụm từ “Gạo lứt – muối mè” quá xa lạ với tôi. Chắc do nhân thức là khó để thuyết phục được tôi, “nửa kia” của tôi đã lắng tai anh San thay tôi và cùng tôi thong thả ứng dụng.
Từ những bữa ăn phổ biến đủ làm thịt cá, rau quả, những bữa tiệc với đối tác đối tượng mua hàng nhiều lần, tôi dần chuyển sang chính chuyên 3 bữa cơm lứt và cơm lứt, nói không hoàn toàn với cả rau củ và quà bánh.
Tuy nhiên, thời gian ban sơ sẽ vô cùng gian khổ vì rất nhiều thân thể sẽ xuống dốc hoàn toàn trong 2-3 ngày. Thêm tham gia đó là những ngày “vật vã” vì những tiếng xương răng rắc từ việc bẻ khớp của anh San San để máu huyết lưu thông, phá tan những hạch “công bằng -lưu luyến” trên bất kỳ nơi đâu của cơ thể của tôi.
Tôi áp dụng chế độ thưởng thức ngặt nghèo, chỉ cơm lứt và uống trà gạo lứt
Trong một thời kỳ biến chuyển đột nhiên ngột khi mới đầu áp dụng, tôi đột nhiên nôn ói toàn bộ thức uống hằng ngày, hốc mắt đau cơ cực và sốt cao kèm với thủ công bủn rủn, theo lời anh San, tôi chuyển sang công đoạn tuyệt thực 3 ngày vì mục đích thanh lọc cơ thể.
Ngày đầu tiên trải qua như một cực hình nhưng dần về sau, kỳ lạ thay, cơn đau không còn hoành hành và tôi dần thích ứng được với thể trạng mới.
Theo quan điểm của thực dưỡng, sự phối hợp về thân xác và ý thức trong cơ thể của mỗi người cũng như sự kết hợp giữa loài người và cuộc sống thực hiện được nhờ sự cân bằng của âm và dương.
Mọi bệnh tật lên đường trong khoảng trục đường thực phẩm hằng ngày tiêu thụ một cách vô doanh nghiệp, đi ngược lại quân bình của âm dương, lâu dần, tích trữ tại một điểm và bắt đầu gây vô ích cho cơ thể.
Hạt cơm lứt rất không dễ dàng ăn, khi nhai phải nhai thật kỹ cho đến khi ra cả nước – được y sư gọi là “cam lộ” hay còn được gọi là sương ngọt của trời, có tác dụng thấm nhuần tạng phủ, nuôi dưỡng thân thể tốt tươi, khỏe mạnh.
Khi khát nước, thay thế cho các chai nước tăng lực, nước ngọt hằng ngày đầy hóa chất, tôi chuyển sang sử dụng trà gạo lức để thanh tẩy bao tử và làm cho mát lục phủ ngũ tạng. Và dĩ nhiên, tôi ngưng tuyệt đối với thuốc Tây.
Đã có lúc tôi thật sự mất kiên nhẫn vì thời gian cùng áp lực căn bệnh. Nhưng khi tới một công đoạn, sau phổ thông 04 tuần trời, tôi dần mất đi những cơn đau, khuôn mặt hồng hào quay về, không còn máu đen khi đại tiện, tôi dần nắm bắt lý do vì sao người ta nói “Gạo lứt là hạt ngọc của trời”.
Những lúc như thế, “một nửa” đã luôn theo sát tôi theo một bí quyết rất riêng. Thực ra, tôi chưa từng nói với “nửa kia” bất cứ yếu tố gì về căn bệnh của chính mình, tất nhiên tôi chưa đủ gan lì. Nhưng có lẽ, không có bóng đêm nào đủ lâu để có thể lấp đi được ánh sáng. Vô tình “người tình” đã nhân thức phần nhiều.
Câu chuyện thể hiện ý chí kiên cường của Đăng đã tiếp thêm sức mạnh cho phổ quát bệnh nhân ở hoàn cảnh tương tự
Trước đó, chúng tôi có thể ngồi cụng với nhau một số chai bia và bàn bạc đủ nhân tố trên trời dưới đất, có thể đưa nhau đi ăn đến khi no tan vỡ bụng mới về, có khi tán gẫu với bằng hữu say sưa chả ngần ngại chi. Nhưng sau này, khi mọi thứ thay đổi, khi tự tôi muốn che lấp đông đảo, “người yêu” cùng tôi đổi hướng cùng dùng bữa tối tại Thực Dưỡng Ohsawa Khai Minh hằng ngày, ăn phổ thông đến mức chú chủ quán cũng phải “thương”. Chú chủ quán cũng là một trong những người đã thúc đẩy động lực cho tôi phần đông bằng những bữa cơm đầy sẻ chia và những lời khuyên hữu dụng.
Rồi, những buổi tụ tập anh em cuối tuần, tôi không còn reo hò cụng một số chai cho vui mà thay vào đó là vẫn chung thủy với phần cơm lứt đã được “người yêu” mang theo từ trước. Người nào cũng hỏi và có những ánh nhìn kỳ lạ, cho rằng chúng tôi khá khó chịu nhưng thực ra nếu như chỉ cần bỏ bữa không ăn hoặc quay trở lại con đường cũ ngay, có thể tôi sẽ chạm mặt gian nguy.
Sau một thời điểm dài im lặng lặng lẽ, bài này một phần là để “giải oan” cho “người tình” – điều hành cấp cao kiêm anh hùng của tôi. Tungljnh Cash.
Tôi đã và đang trở lại với cuộc sống đầy tâm huyết của bản thân mình.
Sáng nay, tôi quay quay về bệnh viện để nhận kết quả và rà soát sức khỏe với tâm cảnh mặc nhiên hơn cả, những “vết nhám đáng ghét” tại phần dạ dày của tôi đang được giảm nhỏ nhắn lại hết mức có thể, đa số một phép tiên, bặt tăm dần dần tới mức chú bác sĩ là người quen của gia đình cũng phải không thể tinh được. “Chắc chẩn đoán trước đây có chút sơ sót gì ta?” – chị y tá miệng tạo dựng to, đùa hơi sơ ý một tí. Nhưng ngày hôm nay của tôi, có vẻ đã hào quang trở lại.
Khi hiện tại tôi vẫn còn ngồi đây, khỏe mạnh và tươi cười, tôi biết bản thân mình đã và đang bước sang một trang mới. Khi tôi bắt đầu dám thông báo vì thân thể của bản thân mình, sống thật với “ác hiểm ma ung thư” vẫn còn tàn dư, tôi nhân thức bản thân hoàn toàn đủ tự tin bước tiếp.
Đôi khi, tôi nhìn lại cảm thấy cảm ơn “giai đoạn sinh tử” ấy vô cùng.
Khi hiện tại tôi vẫn còn ngồi đây, mạnh khỏe và tươi cười, tôi biết chính mình đã và đang bước sang một trang mới
Khi bạn biết chỉ còn một ngày để sống, bạn sẽ hiểu cuộc sống này đáng trân quý đến mức nào. Không còn những bon chen, tị đua và đố kỵ. Không còn những tham vọng, vật chất và danh lợi. Chỉ còn sự an im, trầm lắng tới đáng sợ.
Khi thân thể bạn đang rung lên hồi chuông cảnh tỉnh từng ngày, vì những gì bạn vô tâm với chính nó, sẽ có lúc bạn phải trả giá, thậm chí đó là cả một tuổi trẻ. Hãy nhớ: Độc ác Ma luôn có thể đứng sau và vồ bạn mọi lúc. Tự kiểm soát an ninh chính mình là trên hết. Bạn được trao cả một cuộc sống và bổn phận của bạn là phải sống một cuộc đời sao cho thật ý nghĩa.
Thật ra, để hoàn toàn vượt qua, tôi nhân thức bản thân vẫn phải tiếp diễn cố gắng lịch trình này thêm một thời gian.
Ung thư hiện là căn bệnh không còn quá lạ lẫm gì với thời buổi “ra tuyến đường là nhiễm khuẩn” như bây giờ. Vài triệu chứng đầu của ung thư dạ dày tôi trải đời qua như sau, chia sớt luôn với người mua nhé:
– Cảm thấy chán ăn, đầy bụng, ăn không tiêu.
– Từng bận bịu hoặc đang bị viêm bao tử kinh niên.
– Cơ thể mỏi mệt. Cân nặng sụt giảm nghiêm trọng.
– Bị sốt dằng dai mà không rõ cội nguồn.
– Đi đi ngoài thấy phân đen.
– Đối với trường hợp nặng hơn, có thể sẽ sờ thấy khối u ở bụng.
Đây là câu chuyện về tôi – một người vô tình lạc nhịp trong vòng xoáy cuộc đời và có phần may mắn hơn khi đã nhận được toàn bộ sự cung cấp đáng giá. Tôi tin san sớt của chính mình sẽ giúp ích được rộng rãi hơn những gì tôi từng loay hoay tò mò thuở vừa bước chân vào cửa tử. Hãy nhớ: Ung thư chưa phải là chết – chỉ có hết ý chí mới là cội nguồn. Cuộc thế có một bầu trời và ta có một vài cánh".
Hoàng Hải Đăng
(Theo Tuổi trẻ Thủ đô)
Tham khảo thêm: Mua Hàng Nhật Xách Tay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét