
Mẹ chồng tôi tắt hơi đã được nửa năm. Giao thừa năm trước cả nhà còn quây quần bên nhau, mẹ chồng tôi còn tất bật mở hàng cho con cháu và gọi điện chúc tụng khắp họ hàng cô chưng. Khách hàng nào thì cứ nghĩ con dâu sống cùng mẹ chồng là khổ nên bà ấy mất đi thì sẽ nhẹ người, chứ riêng tôi thì không. Mẹ chồng mất đi, lòng tôi buồn bã không khác gì mất đi mẹ đẻ. Đúng là ông trời không cho bạn nào rất nhiều cái gì, tôi hên có mẹ chồng tốt, hiền hậu và tâm lý thì bà mệnh chung sớm. Qua năm cái tết cùng với mẹ, tôi lớn dần lên, chín chắn hơn số đông. Giờ là cái tết thứ sáu thì bà đã bị mất đi…
Tôi là người có phong cách mạnh, trong khoảng bí quyết ăn mặc tới nói năng đều xong xuôi khoát. Chồng tôi giống mẹ chồng tôi nên rất nhu mì, điềm đạm. Anh mưu trí, khả năng chứ không “khùng khùng” như tôi. Chẳng hiểu sao anh lại yêu tôi, một đứa con gái đểnh đoảng vụng về về hoàn toàn không có vẻ gì hứa hẹn hẹn là dâu hiền khô thê thiếp đảm.
Sau đám cưới, tôi tập tễnh đòi ra ở riêng vì phi tần chồng cũng đủ tiền sắm một căn hộ tí hon. Mẹ chồng tôi gật đầu đồng ý. Chồng tôi lại bảo thời gian qua anh bận chưa mua được căn hộ đồng tình để tậu, bảo tôi nhất thời ở cùng mẹ một vài tháng. Dù gì nhà cũng chỉ có mẹ và chồng tôi, chứ bố chồng tôi thì mất rất lâu rồi. Thôi thì đành vậy, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng tìm tậu nhà rồi “chuồn” khỏi đây thật sớm. Về sau tôi mới nhân thức đây là “chiêu” chồng sử dụng để tôi quen dần với mẹ. Anh có ai ngờ khi ấy, tôi đã "hạ chiêu" dằn mặt mẹ chồng được chị em truyền dạy để bà khỏi quen thói nạt con dâu.
Tôi ngủ nướng suốt một tuần đầu, rồi sau đó đi hưởng tuần tuần trăng mật không một lời gọi điện hỏi thăm mẹ chồng. Tuần trăng mật về, tôi tiếp diễn nếp sinh hoạt như thời còn son rỗi, ngủ dậy là điểm trang, ăn mặc đẹp rồi chờ chồng đưa đi ăn sáng ở ngoài. Tới tổ chức kinh doanh, dân chúng hỏi tôi những ngày đầu khiến dâu có nặng nhọc không, đã quen với mẹ chồng chưa, tôi tư vấn gọn lỏn là tôi chả nhân thức!
Tôi không cần đon đả tới việc bản thân mình có phù hợp với tính bí quyết của mẹ chồng hay không. Tôi chẳng quan tâm đến việc làm cho sao để dung hòa không khí gia đình. Vì tôi không coi đó là nhà tôi. Nhà tôi sẽ chỉ có chồng và con tôi thôi, chẳng thể có mẹ chồng ở đó. Nhà tôi sẽ là một căn hộ xinh tươi nào đó sẵn sàng sắm. Ngay tại thời điểm ấy, hình ảnh, ước muốn của “bà ấy” không thuộc vùng tâm trí của tôi!
Thế mà đáng quá bất ngờ là mẹ chồng tôi ko phải tỏ ra khó chịu hay bộc lộ ý muốn “chấn chỉnh” tôi. Hôm nào mẹ cũng nấu cơm đợi tôi về ăn tối. Hôm nào cũng cười tươi quan tâm với tôi. Bà vồ cập rất thật lòng chứ không giao đãi kiểu người ngoài. Hôm nào cũng hỏi tôi ăn có ngon không. Bà chưa bao giờ bực khi thấy tôi về muộn, chưa một lời kêu ca khi tôi dậy muộn không gấp chăn màn.
Suốt mấy tháng liền, mẹ chồng hiền khô với tôi, thậm chí còn hơn cả sự hiền lành từ, bà cứ coi tôi như một cô con gái đi xa mới về, chỉ mong tôi ăn ngon, chỉ cần tôi dễ chịu. Tôi cảm thấy y như những ngày tôi còn đi học và sống cùng ba má đẻ của chính mình. Cái hồi mà bố mẹ và anh chị ở nhà nấu cơm cho tôi ăn, đợi tôi đi học về, kiểu như hôm nào cũng chỉ quan tâm xem tôi đi học có vui không, có mệt không, có theo được quý khách không, hoảng loạn trông đợi kết quả của tôi trong thi cử, chứ không người nào chấp nê gì chuyện tôi đã vụng trộm về, đã không trở về nhà sớm để lo cơm cháo.
Tôi hốt nhiên không còn cảm giác “phòng vệ” nữa. Cái vẻ cố tình tỏ ra ghê gớm, kiểu “khiến cho quá”, tự cho mình cái thế “cao” lên một tí, để “nạt dọa” bà, đột chốc không còn. Đúng là bản chất tôi không xấu. Chỉ là tính hòa bình tư nhân của tôi hơi mạnh, mà nghe ngóng thấy đa dạng chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nói quanh nói quẩn chính mình, tôi đã hơi thái quá trong cách thức dự phòng vì không muốn bị người nào “lấn chiếm” hòa bình. Giờ thấy mẹ chồng hiền đức quá, thương tôi thật lòng quá, tôi không đóng nổi vai ác của chính mình nữa. Trái lại, thốt nhiên tôi bị mẹ chồng tôi thu phục!
Thuở đầu là thắc bận bịu, mày mò. Rằng bà có yêu thương tôi thật không hay chỉ là diễn kịch? Sau, thấy tình cảm của bà rất thật, tôi cứ nghĩ mãi, sao bà có thể phổ biến năng lượng như thế. Vì sao bà có thể hiền khô, khoan dung, bao dong thế. Tôi đã luôn chuẩn bị sẵn ý thức “đối đáp” với bà, mà bà lại luôn làm cho tôi phải hạ “móng vuốt” của chính mình xuống. Ở nhân loại bà, có cái năng lượng nhân hậu tỏa ra, cứ thư thả, điềm đạm lại dai sức. Mấy tháng qua, tôi không còn nghĩ tới việc ở riêng. Vì mẹ chồng tốt quá! Tôi đi ra ngoài là thấy nhớ bà.
Nhớ hôm tôi bị lầm lẫn ở công ti, phải rút tiền túi hơn chục triệu đồng để bù cho khách hàng. Tôi sợ chồng trách thì ít, sợ mẹ chồng chê bai thì phổ thông. Nhưng trái với khiếp sợ của tôi, mẹ chồng bảo ban tôi rất nhẹ nhàng, rồi bà cười hiền khô nói đùa với tôi: “Mẹ thì lại chả nhân thức thừa con, con không lốp bốp, không nhầm lẫn mới là chuyện lạ. Trong khoảng nay thì nhớ tập trung tham gia, đừng để mất oan tiền con ạ”. Chỉ có thế thôi mà tôi trào nước mắt. Bà lại dỗ dành tôi… Những ngày sau sự cố ấy, bà vẫn nấu cơm cho tôi ăn, gọi tôi dậy đi khiến cho buổi sáng, nhoẻn cười khi thấy tôi đi về.
Đúng là chẳng mấy người nào có phúc có được người mẹ chồng tốt như mẹ chồng tôi. Những yếu tố tôi tâm can với bà, dù đúng dù sai bà cũng không phán xét. Bà không dễ cáu gắt hay nặng lời với bạn nào. Bà không chê trách hay nói ra mọi nhân tố bản thân nghĩ ngay tức khắc. Mọi thứ bi thương vui, khi đã xảy ra bà đều nhàn hạ. Những nhân tố tôi băn khoăn và cần chọn lựa, tôi tâm tư, bà chỉ nghe cho tôi nhẹ lòng rồi động viên tôi. Bà không hốt hoảng cũng không giục giã, lại càng không có chuyện khiến tôi hoang mang. Như thể bà biết chắc chắn tôi sẽ luôn chọn cách khiến tốt đẹp nhất, đàng hoàng sạch sẽ nhất dù nặng nhọc khó khăn thế nào.
Tôi tự nguyện học theo sự điềm đạm nhàn rỗi ấy của bà, tôi dần nhìn thấy sự nóng nảy, ngang ngạnh của mình trẻ con tới mức nào. Sống cùng bà, tôi không dám làm cho nhân tố gì thái quá, không dám để cho mình tự do tiêu phí, ăn chơi nhảy nhót như hồi đơn côi. Tôi đã dần dà yêu mẹ chồng tôi hơn cả yêu chồng. Bà khuyên bảo việc gì tôi cũng nghe ngay.

Tôi tự nguyện học theo sự điềm đạm nhàn nhã của mẹ chồng, tôi cũng ngày một trân trọng – vun vén cho tổ ấm của bản thân mình!
Bà đưa tôi đi tập yoga cuối tuần, mình tôi mắt xanh mỏ đỏ tập với các bà già mà tôi cứng đơ như thân gỗ, trong khi các bà chẳng sợ động tác nào. Rồi tôi học theo bà nấu bếp. Bà chi tiêu mua sắm rất dè xẻn nhưng hợp lý, dù thuở đầu, bà nấu ăn tôi thấy cũng chưa quen. Bà không nấu những mâm cơm toàn giết thịt cá, bà không bày ra những thứ gia vị ngoại nhập đắt đỏ. Nhưng bữa cơm nào của bà nấu ra cũng có cái nữ tính chân chất. Bà hay nấu cơm chung với hạt, từ hạt sen đến hạt đậu. Bà nấu canh, xào rau không mì chính. Bà nấu nước sử dụng chay để tôi ăn phở sáng…
Ban sơ đúng là tôi thấy không ngon. Nhưng chỉ một lát “nhỏng nhảnh” thế thôi, chứ cái không khí mái nhà ấm cúng lại khiến tôi ngon miệng ngay. Rau không bột ngọt ngọt vị thật của rau. Cơm nấu thông thường với hạt, nhai kỹ mới nhận ra rất bùi. Nước dùng chay buổi sáng làm tôi đi làm không bi thiết ngủ như tô phở toàn giết mổ ngoài quán xá.
Quả thực, việc đồng ý ngồi tham gia và ăn thật chậm rì rì những món ăn mà bản thân không quen cũng là vấn đề kỳ lạ mà có nhẽ chỉ mẹ chồng mới đủ sức khiến tôi đồng tình. Chỉ có sự êm ấm bên người nam nhi tôi yêu và người mẹ mà tôi kính trọng mới đủ sức cuốn tôi đi như thế, chứ người cương ngạnh như tôi, chẳng lẽ chịu ngồi với mâm cơm “âm lịch” như thế, ở một nơi nào khác! Dần dà, tôi giảm cân và xinh xắn hẳn ra. Tôi đi trong khoảng cái thái cực đề phòng sang mày mò và hòa nhập hoàn toàn.
Rồi tôi có thai và sinh con. Trong khoảng một đứa con gái chuyên nghiệp nói, giỏi bao biện, nhiều năm kinh nghiệm bàn cãi nhất trên đời, tôi bỗng trở thành một cô con dâu bé bỏng nhẹ. Con tôi lớn dần lên, tôi quen quá với cuộc sống có mẹ chồng và những đứa con bên đấng phu quân tốt tính. Tết nào bà cũng tậu đồ chay và thắp hương chay nên nhà tôi chỉ bày mâm ngũ quả và chút bánh mứt trên bàn độc, tôi nhàn hạ lắm. Chồng tôi cũng vì được mẹ chồng tôi giáo dục đúng bí quyết nên cũng không rượu chè, anh giúp tôi thu vén, nấu ăn, bày biện. Trong tôi không có một chút sự phân biệt nào giữa nhà đẻ, nhà chồng…
Tôi vẫn không muốn tin bà đã rời chúng tôi ra đi mãi mãi. Hôm ấy ăn cơm trưa xong, mẹ chồng tôi nói nhức đầu rồi vào phòng nằm nghỉ, hỏi bà có cần sử dụng thuốc không thì bà bảo chỉ là nhức đầu vặt, nằm một lát đỡ liền. 2h chiều, rồi 3h chiều… không thấy bà trở dậy, hoàng hậu chồng tôi tham gia phòng, bà nằm lặng, giá lạnh…
Có một thời gian dài tôi rất ân hận, giá như bản thân tham gia phòng bà sớm hơn, giá như đã mến thương và đon đả đến bà nhiều hơn nữa… Nhớ mẹ chồng, tôi hay lặng lẽ khóc một chính mình. Có lần chồng bắt chạm chán, anh ôm ấp tôi vào lòng, nhẹ nhàng, âu yếm: "Mẹ lúc nào cũng dõi theo mái ấm bản thân mình. Cùng nhau sống tốt là cách thức hay nhất để báo đáp mẹ, em ạ"… tôi vùi sâu trong vòng tay anh, nức nở.
Bạn nào còn đang có mẹ chồng, hãy nâng niu thật lòng…!
Nguyên Ân
(Theo Tuổi Trẻ Thủ Đô)
Xem tại: Mua Hàng Nhật Xách Tay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét