Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Tiền bao lăm cũng thiếu, hãy dành thời gian cho con rộng rãi hơn đi!

Không phải tôi không nắm bắt rằng mình cần phải nhiệt tình tới mái nhà phổ biến hơn, nhưng tôi đang ở trong quá trình ngàn năm có một trong công việc. 

Tôi thường đi về nhà khi chồng và con đều đã ngủ. Có những hôm, con tôi nằm lăn lóc trên nền nhà và chồng tôi ngáy khò khò kế bên. Khi ấy, tôi rất bực, tôi trách chồng chính mình vì sao lại không bế con vào giường. Chồng tôi bảo, con bé dại nhớ tôi, nó không chịu nằm yên, cứ khóc nhèo nhẹo nên anh phải bày trò chơi cùng con trên nền nhà, rồi hai bố con ngủ thiếp…

Thật tình, chẳng hề tôi không hiểu rằng bản thân cần phải quan tâm đến gia đình rộng rãi hơn. Nhưng tôi đang ở trong thời kỳ ngàn năm có một trong công tác. Giả dụ công trình này kết thúc, tôi sẽ được lợi một phần lợi nhuận kha khá. Ngay cả chuyện sinh con cũng nằm ngoài dự tính của cả hai bà xã chồng, tôi muốn sinh con sau khi tậu được nhà, nhưng lỡ mất rồi! Khi bụng to, tôi vẫn đi làm, thậm chí đi công việc. Tôi tin là mình rất khỏe. Tôi còn uống cả café nữa. Khiến sao có thể thức đêm được với khối lượng công tác ngập đầu và những cơn bi thương ngủ luôn chầu Đợi chờ. Chồng tôi không hài lòng, nhưng tôi nghĩ là anh không hiểu và cảm thông cho hoàng hậu…

Bảy tháng rưỡi, người ta phải cấp cứu cho tôi, mổ bắt con trong chuyến đi công tác, bí quyết nhà tôi gần 300km. Chồng tôi hớt hải đến nơi, thấy con chính mình bé xíu tí nằm trong lồng kính và thoi thóp thở, thấy bà xã đang buồn bã trong phòng hồi sức, tôi đọc được trong anh sự run sợ nhưng có phần chán nản. Tôi nghĩ, đàn ông ích kỷ giống hệt. Dường như người thiếu phụ của họ vừa làm cho hoàng hậu, vừa khiến mẹ, vừa lo kiếm tiền thì có vẻ như họ chẳng bao giờ cảm thấy ưng ý.

Bốn 04 tuần, tôi cai sữa cho con. Đi làm, bầu vú còn đang căng tức cứ như đâm nhói tham gia tim tôi, nhắc tôi nhớ về đứa trẻ đang thèm sữa. Nhưng biết khiến cho sao, giả dụ tôi từ bỏ, người ta cam đoan phải thuê người khác, tôi sẽ mất hoàn toàn vị trí bây giờ. Không lẽ, đợi khi con được ngoài 2 tuổi, tôi sẽ tới tổ chức kinh doanh để phỏng vấn, thi tuyển lại trong khoảng đầu hay sao? Con gái tôi không bám mẹ. Chuyện ấy hoàn toàn dễ nắm bắt, tôi không gần cận con bé dại mà. Chưa kể, tôi cũng vui vì nhân tố đó nữa. Làm cho sao tôi đi khiến cho được khi con khóc nhằng nhẵng mỗi lần ra khỏi cửa?

Đừng bỏ qua

Tôi thấy mình văn minh, tôi thấy bản thân mình hiện đại. Tôi thấy những người nói quá phổ quát về chuyện phụ nữ nên dành đa dạng thời gian hơn cho mái nhà, chẳng qua là chưa bị ném tham gia vóng xoáy của đồng tiền như tôi. Tôi đi khiến cho, chồng tôi cũng đi làm. Tôi giục anh về nhà sớm hơn tôi một chút để nhận đứa trẻ trong khoảng tay cô giúp việc, vì buổi chiều tối cho đến đêm, thường là khi tôi phải tổng hợp số liệu trong khoảng các chi nhánh chuyển về, nhanh chóng lập thông báo và đẩy lên chuỗi hệ thống. Dù gì thì phù hợp đồng tìm nhà trả góp cũng đã ký rồi, chúng tôi như người ngồi trên đống lửa với khoản nợ chia đều hàng 04 tuần và "treo" trên đỉnh màn mỗi đêm…

Một tuổi, con tôi bị thừa cân, bụ bẫm vì ăn sữa ngoài. Như vậy đúng là rất không tốt nhưng cũng chưa hiểm nguy, chỉ cần giảm sữa đi là được. Tôi dặn cô giúp việc ở nhà giảm sữa của con đi và bắt con chuyển động phổ thông hơn, bắt cháu tập nhoài bò. Nhưng con tôi có vẻ không hứng thú gì với việc vận động thân thể cả. Cháu lẫy rất ít, gần như thường vận động. Tôi tặc lưỡi, không sao cả, có lẽ con tôi sinh non nên cần phổ quát thời điểm hơn. Chồng tôi bắt đầu thuyết phục tôi mất việc.

Nhưng không được, thời gian sinh nở gian nan nhất qua rồi, trước đó tôi còn nỗ lực được để ko phải nghỉ thì tại sao hiện nay lại nghỉ? Đứa trẻ nào nuôi mãi mà chẳng lớn, tại sao tôi lại phải ở nhà? Chồng tôi chừng như bị cái thực chất bé nhen trong người anh trỗi lên thì phải, anh bực bõ với tôi, đá thúng đụng nia. Tôi thấy chồng mình tương tự cũng muốn nổi nóng lên với chồng. Tôi thậm chí còn cảnh cáo, nếu anh dám thì ký đơn li dị chứ đừng lấy lí do hiền thê ít khi ở nhà mà đòi cặp kè gái gú. Phải biết là tôi đang lăn lộn vì chính cái mái nhà này.

Tôi thật vui khi thấy mình chẳng hề kiểu đàn bà ủy mị. Thật vui khi cảm nhận rõ sự mạnh bạo của mình. Tôi không quyến luyến với con ốm lắm mỗi khi ra khỏi nhà. Không mất thời gian rên rĩ lắm với một vài nốt muỗi đốt trên người con. Không có ý định ủ ấp ấp con khi ngủ. Tôi không nhân thức con bản thân mình mỗi ngày uống bao nhiêu sữa nữa, nhưng nhớ đúng đắn lượng café đen mỗi ngày để trở nên linh hoạt và giảm trừ calo.

Một tuổi rưỡi, chồng tôi lẳng yên đưa con đi khám. Bác sĩ bảo con tôi phát hành quá lờ lững so với bạn bè cùng chăng lứa về chỉ số IQ. Họ bảo cháu hơi Bỡ ngỡ, lạng lẽ một cách thức đặc biệt, không bập bẹ tập nói và không có nhu cầu mua bán tình cảm với đại chúng. Tôi không có mặt khi chồng tôi bế con đi khám, chỉ đến khi anh cầm kết luận của chưng sĩ về nhà, ném thẳng tham gia mặt tôi, tôi mới đọc.

Tôi không quyến luyến với con nhỏ tuổi lắm mỗi khi ra khỏi nhà. Không mất thời gian rên rĩ lắm với vài nốt muỗi đốt trên người con. 

Thay vì cảm thấy ân hận, tôi cho rằng chồng tôi ích kỷ. Tôi rất bi thiết vì kết quả của con nhưng trong khoảnh khắc thấy giận chồng ngun ngút. Giận, vì anh đã ném kết quả tham gia mặt tôi. Giận vì anh có vẻ như muốn đổ hết lỗi lên đầu tôi mà không nhân thức tôi đã cố gắng để kiếm tiền ra sao. Giận, vì tôi nghĩ, nếu như tôi chỉ ở nhà ăn bám chắc chắn anh cũng như ti tỉ nam nhi khác, khinh vợ bản thân mình như mẻ. Nhưng tôi đi làm cho, lăn lộn tới khốn khổ ở ngoài thị trấn hội để kiếm đồng tiền mồ hôi xương máu thì cuối cùng mọi thứ tồi tệ xảy ra trong cái nhà này cũng vẫn là cái lỗi của tôi. Nghĩ thế, tôi không kiềm chế nổi. Tôi khóc gào lên. Trong lúc chồng tôi câm yên ổn, mặt anh đanh lại thì tôi như điên, như khùng. Tôi ném trả cuốn số khám vào mặt anh, tôi thấy chán ghét chồng chính mình vì đã đổ lỗi lên đầu tôi.

"Bốp". Một cái tát nảy lửa của chồng, giáng thẳng tham gia mặt tôi! Chẳng thể mường tượng nổi người nam nhi luôn nhịn nhường nhịn, yên lặng, thương cảm tôi hơn bất cứ vấn đề gì, bây giờ lại có giận dữ gớm ghê thế. Anh còn nghiến răng, bảo tôi: "Câm mồm". Tôi sững sờ vì cái tát của chồng. Nhưng trong thoáng chốc, cơn giận của tôi lại bốc lên đầu. Tôi giật tung chăn màn, giật tung áo quần, ném đổ vỡ tan ly cốc, nhét hết hầu hết đồ đoàn riêng vào vali, quyết định rời đi. Chồng không phản ứng, anh có vẻ cũng ăn năn vì đã quá tay nhưng cũng chỉ biết chết trân nhìn tôi nổi khùng.

Đúng lúc tôi đá cái vali của bản thân ra cửa, giật tung cái dây sạc điện thoại nhét vào túi xách, chân đã kịp giẫm tham gia đôi giày bệt, sẵn sàng cho một giây sau là lao vùng ra cửa, thì con gái tôi thốt nhiên khóc òa! Cháu khóc như hoảng hốt. Như sốt ruột. Khóc như giật mình tỉnh ra khỏi cơn cường bạo mộng dài. Cháu trườn người như muốn lao từ giường xuống đất, với tay theo tôi và miệng hét lên "Mẹ! Bế!".

Tôi về nhà, trong những khoảng thời điểm ít ỏi của bản thân, tôi vẫn lao đầu tham gia công tác.

Hơn một năm nay, từ lúc xuất hiện, con tôi chẳng nói gì. Tôi về nhà, trong những khoảng thời điểm ít oi của bản thân cũng có khi dạy con tập nói mà cháu chỉ lặng lìm. Bây chừ nghe con gọi, tự dưng máu toàn thân tôi chấm dứt chảy. Tôi rũ xuống như người kiệt sức nhưng lại muốn vùng lên để đỡ con mình. Đứa trẻ lẩn thẩn ấy như có linh giác đặc biệt trong chốc lát đau buồn của mái ấm, nó cất tiếng gọi vào chính lúc mặc cả tôi và bố của nó đều vô vọng!

Bây chừ thì tôi bán lại ngôi nhà trả góp. Chúng tôi hài lòng đi thuê một ngôi nhà ở xa trung tâm, chồng tôi đi khiến và tôi ở nhà với con. Con gái tôi, chỉ sau một vài 04 tuần nhận được sự niềm nở của mẹ đã hiện đại nhanh nhìn thấy. Tôi càng ngày càng cảm chiếm được sức sống và tình kính yêu của sinh linh bé xíu, càng không nắm bắt nổi bản thân đã từng đã nghĩ gì và cảm thấy ra sao, khi mà đã có lúc tôi gần như thường hề nhân thức xót thương con…

Chiều nay, câu chuyện về người mẹ mải mê công tác, sững sờ biết tin con bị ung thư dạ dày lại làm nỗi ân hận trong tôi trỗi dậy. Tôi hên hơn người mẹ ấy vì đã kịp tỉnh giấc ra và cứu được con chính mình. Tôi thực tâm chỉ muốn nhắn nhủ với phần lớn những người mẹ khác rằng, tiền bao lăm cũng thiếu, công việc bận rộn đến đâu cũng đều khiến người ta cảm thấy công sức của bản thân mình như mất hút. Chỉ có khoảng thời điểm dành cho những đứa con là còn lại mãi.

Câu chuyện về người mẹ miệt mài công tác, sững sờ nhân thức tin con bị ung thư dạ dày lại khiến nỗi hối hận trong tôi trỗi dậy.

Nguyên Ân
Theo Màn Ảnh Sân Khấu


Tham khảo thêm: Mua Hàng Nhật Xách Tay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét