
Bác sĩ Phạm Văn Ngà chúc mừng sinh nhật lần thứ 93 của Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Bất thần được cử chăm nom sức khỏe Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Đại tá quân y Phạm Văn Ngà quê ở làng Vĩnh Động, Lặng Lạc, Vĩnh Phúc. Dù đã cao tuổi nhưng ông vẫn còn tinh nghề, tinh cả việc đời lắm. Trong gian phòng khách của mái ấm cũng là phòng khám có một chiếc giường con kê sát tường, tủ đựng đồ nghề để đầu giường, trên đó xếp la liệt thuốc.
Nơi đây không đèn ốp sáng lóa, không tường sơn trắng từ đầu tới chân, không bình phong quây, không bệnh nhân xếp trong khoảng ngoài cổng tới tận giường, tất nhiên không cả mùi thuốc tiệt trùng xen lẫn trong không khí. Tất cả khác xa phòng khám tiến bộ.
Cơ duyên tới với nghiệp thuốc của ông Ngà cũng có phổ quát khúc cong vắt. Sinh ra ở Nhà in Quân đội, mãi tới năm 1951, ông mới về công tác ở tổ chức Quân y F312. Suốt chiến dịch Đông Xuân 1953-1954, ông Ngà tham gia đào hầm làm cho phòng mổ cho thương binh.
Sau chiến thắng Điện Biên Phủ, ông được cất nhắc làm cho y tá trưởng, rồi được đi học lớp sĩ quan quân y khóa 1. Suốt 9 năm trên ghế nhà trường học văn hóa, học chuyên môn, mỗi khóa học chỉ cách nhau 10 04 tuần, ông trong khoảng người quân nhân mới ra trường lớp 4 đã thành trung úy quân y nội khoa, chuyên lĩnh vực tim mạch.
Thời gian ấy, ông Ngà khiến cho đơn xin gia nhập tổ yếu tố trị dã chiến 82 đi chiến trường. Chưa kịp xuất phát, ông đã kiếm được lệnh nhân tố động về Bộ. Dường như hàng hàng lớp lớp bạn teen theo cơn sóng giục giã Nam tiến ra trận, ông Ngà lại như con cá bơi ngược dòng.
Ông hoang mang với rộng rãi thắc mắc: Tại sao bị điều động ở lại? Không thấy chỉ thị giấy tờ cụ thể gì? Cũng chẳng phải làm cho gì cả, chỉ hy vọng và... hy vọng! Người bộ đội ra trận mạc đã khổ, nhưng được tập huấn vừa đủ, hừng hực khí vậy mà không được ra trận, tâm cảnh phải ngồi nhà cũng khổ không kém. Ấy là chưa kể, mỗi lần ông đặt vấn đề với cấp trên, họ chỉ đáp một câu: “Bạn bè cứ yên ổn tâm nghỉ dưỡng”.
Hóa ra, 3 04 tuần ấy là công đoạn thách thức khả năng chính trị, chuyên môn nghiệp vụ với ông Ngà. Vượt qua được quãng thời điểm ấy, ông Ngà được cử làm bác bỏ sĩ riêng cho tướng Đinh Đức Thiện tấn công Nam Lào.
Đùng một cái, ông lại thành người chăm sóc sức khỏe Đại tướng Võ Nguyên Giáp, để rồi 30 năm rong ruổi theo vị thống lĩnh Quân đội vn. Ông Ngà lôi ra một loạt ảnh cũ độc 2 màu đen trắng, đặc tả những lần ông đi công tác cùng Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Chưng sĩ Phạm Văn Ngà (thứ hai từ trái sang) trong chuyến công tác cùng Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại Trung Quốc năm 1972
Người ta bảo quyền hạn càng cao, trách nhiệm càng lớn. Câu này áp tham gia trường hợp ông Ngà càng đúng. Bảo kê sức khỏe cho thống lĩnh Quân đội Việt Nam, khác xa với làm cho minh chủ y dã chiến.
“Tôi phải bảo đảm nghiêm ngặt mọi khâu, từ thưởng thức, ngủ nghỉ của Đại tướng thế nào cho có lí. Tôi phải kiểm tra các loại đồ ăn hàng điểm tâm trước mỗi bữa cơm. Thực phẩm ăn chấm dứt, tôi cũng phải giữ lại theo dõi, hết 24h mới được đem đi đổ. Đi tới đâu, tôi báo cáo để người ta chuẩn bị theo khẩu phần của Đại tướng. Có khi tôi còn phải nếm thử trước xem thức uống có vấn đề gì không”, ông Ngà kể.
Nhưng gian nan nhất vẫn là tranh đấu với bệnh tật phong bế Tướng Giáp. Ông Ngà chia sớt: “Đại tướng bận rộn chứng rối loàn tâm thần thực vật, cộng thêm công tác xum xuê, bít tất tay nên chỉ cần quá sức một tẹo là đổ bệnh. Tôi theo Đại tướng phổ thông năm, không thiếu lần ông lịm ngất tại chỗ”.
Ông Ngà bảo, ghê gớm nhất phải kể tới chuyến đi Ethiopia năm 1989. Chuyến đi được mặc định là đợt nghỉ ngơi, nhưng với Đại tướng thì không. Phi cơ bay với vận tốc 900km/h, bên trong khoang, Đại tướng chuyển di liên tục. “Quán tính dòng máu đổi mới đột nhiên ngột, đầu óc khiến việc bao tay, cho nên Đại tướng vừa xuống sân bay là lịm đi”, ông Ngà nói.
Khiến cho điện tim tại chỗ, máy đo chỉ một tuyến đường thẳng tắp trên màn hình, thành viên trong đoàn hồ hết rơi tham gia bồn chồn. Ông Ngà cố trấn tĩnh, làm cho đủ mọi cách thức, mất tới nửa ngày Đại tướng mới tỉnh.
“Thế nhưng nào đã hết run! Ngày hôm ấy diễn ra lễ trao Huân chương Hữu hảo cho Tướng Giáp. Phòng tổ chức thì bé bỏng, mà nhét chật lạ mắt quan chức cấp cao chính phủ nước bạn, đoàn cán bộ nước ta, các cựu chiến binh Ethiopia. Không khí cực kì ngột ngạt. Có anh chiến binh người Ethiopia, cao sừng sững còn lăn quay ra bất tỉnh nhân sự. Tôi nhìn mà run, chỉ sợ Đại tướng lại bị ngất lần nữa”, ông Ngà kể.
Rồi chuyến đi nghỉ ở Liên Xô năm 1973, Đại tướng cùng mái nhà ăn Tết ở Đại sứ quán, cũng bất thần lịm bất tỉnh nhân sự. Ông Ngà kể: “Tôi ngồi bên Đại tướng, người ta vây bao quanh, không sao giữ bình tĩnh được. Con gái thì khóc, cu li nhân thì lo, bạn hữu thư kí cứ hỏi đi hỏi lại bên tai: Hiện thời phải làm sao?”.
Người ta bệnh thì nằm yên nghỉ dưỡng, còn Tướng Giáp, vừa tỉnh giấc dậy đã nắm chặt tay ông Ngà cả quyết: “Chú phải đưa tôi về Hà Nội”. Hôm ấy là ngày Chủ toạ Fidel Castro sang thăm Việt Nam. Ông Ngà không dám cản, nhưng suốt bữa ăn không tài nào nuốt nổi một miếng vì lo Đại tướng lại ngất xỉu bất tỉnh.
Được Đại tướng đặt trọn niềm tin
Ông Ngà tự tín: “Suốt 30 năm theo Đại tướng, tôi chưa một lần bận rộn sai phạm về chuyên môn, nghiệp vụ”. Thế nhưng ông Ngà cũng có một lần suýt chạm chán họa từ trên trời rơi xuống. Năm 1976, Đại Tướng cùng con gái Võ Hồng Anh tham gia Đà Lạt công tác và được bố trí nghỉ tại biệt điện của È Lệ Xuân.
“Lúc ấy Đại tướng là một trong bốn yếu nhân của giang sơn, có cả một đoàn đi theo để kiểm soát an ninh. Người ta rà mìn, kiểm soát an ninh vòng trong vòng ngoài, kiểm soát rất chặt. Vậy mà không hiểu từ đâu xuất hiện một lọ thuốc lạ trong mâm cơm chiều, khá giống cái lọ tôi vẫn cấp thuốc cho Đại tướng uống”, ông Ngà kể.
Người cấp dưỡng cứ điềm nhiên để vào mâm cơm, còn con gái Đại tướng cũng công bình cho rằng đó là thuốc do ông Ngà sẵn sàng sẵn. Chỉ có Đại tướng bán tín bán nghi, gọi ông Ngà tới để hỏi lại.
“Đại tướng không bao giờ uống thuốc không phải do chính tôi đưa”, ông Ngà bặm môi nói. Ngay sau đó, lọ thuốc 12 viên ấy được bí quyết ly và kiểm nghiệm. Kết quả cho ra chất KmnO4 (Kali Pecmanganat), loại hóa chất kịch độc ăn mòn bao tử cực nhanh, chỉ cần nửa phút đi tham gia cơ thể là tử trận tại chỗ. Số đông mọi cán bộ trong chuyến đi đó đều đổ dồn sự nghi vấn vào ông Ngà.
Ông Ngà giãi tỏ: “Người ta nhìn tôi bằng con mắt khinh bỉ như nhìn một tay phản động. Họ cho rằng tôi có ý đồ đầu độc Đại tướng”. Về Sài Gòn, mọi chuyện mới vỡ lẽ: Một anh bảo kê vô tình nhặt được lọ thuốc ở góc nào đó trong lúc đi kiểm tra biệt điện, rồi quên mất ở nhà bếp. Người cấp dưỡng không hay biết, cứ tưởng lọ thuốc bác bỏ sĩ Ngà sẵn sàng cho Đại tướng uống trước khi ăn, đem đặt vào mâm cơm.
“Sự tin cẩn của Đại tướng đã cứu tôi”, ông Ngà khẳng định một lần nữa. Hầu hết trong suốt quá trình công việc còn lại, Đại tướng vẫn luôn đặt trọn niềm tin vào bác sĩ Ngà.

Đại tá quân y Phạm Văn Ngà
Trong một chuyến vấn đề trị ngắn của Đại tướng ở Liên Xô, ngay giữa phòng mổ của nước nhà phát triển khoa học kĩ thuật hàng đầu nhân loại thời đó, Đại tướng vẫn bắt buộc cho ông Ngà được nhập cuộc tổ điều trị. Yêu cầu này không hẳn phát xuất từ chuyên môn, mà có lẽ phần nhiều thiên về sự tin tưởng.
Theo chân Đại tướng 30 năm, nhân tố độc nhất làm ông Ngà trăn trở là chuyện mái nhà. Ông tâm tư: “Gần như chơi có kẽ hở, cả dịp lễ Tết, Đại tướng đi đơn vị hỏi thăm đồng đội, tôi cũng phải đi theo. Bởi vậy, một năm về thăm nhà được một, nhì lần, mà toàn về hôm trước, hôm sau lại xuất phát”.
Ông Ngà cho hay, Đại tướng thì phấn kích, lần nào về cũng tiễn chân, chúc sức khỏe, cho quà. Nhưng các tổ chức chức năng thì cẩn trọng hơn. Ông Ngà thân cận Đại tướng quá lâu, tầm cần thiết về tin tức cũng không kém so với những anh hùng quan trọng. Những người ở bên Đại tướng tiếp xúc với bên ngoài càng ít càng tốt, như là nguyên tắc bảo vệ an ninh nội bộ.
“Bởi thế, từ tổng cục, cục quân y đến anh thư kí của Đại tướng cũng hay mua cách hạn giễu cợt tôi về nhà nghỉ”, ông Ngà cho nhân thức. “Công tác chợt xuất”, “chưa có người thay”, “chưa nên về vội”… suốt phổ thông năm trời, ông Ngà thường phải nhẫn nại tiếp thụ những chỉ thị dạng này.
Ông Ngà gần như trở thành kho tư liệu sống về Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ông ngậm ngùi kể: “Lúc về hưu, tôi thu lượm, thu lượm được 2 quan tài tài liệu về Đại tướng từ chuyện thực đơn, ăn ngủ, điều trị thuốc men đến thói quen sinh hoạt...”. Tiếc rằng mái nhà ông không nhân thức nên đã sơ ý làm thất lạc.
Nguyễn Nhật Minh
(Theo Tuổi Trẻ & Đời Sống)
Xem nhiều hơn: Mua Hàng Nhật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét