- Chào ông Nai lưng Đăng Khoa! Cách thức đây đã hơn 50 năm, ông từng bảo: “Chưng Giun đào đất suốt ngày”. Vậy mà hai tuần liền, không thấy bác “đào đất”. Dân chúng bảo, chẳng biết lão đi đâu, hay lão “ngoẻo” rồi.
- Khiếp! Nghe mụ nói mà ta giật cả bản thân! Lâu nay nay, ta cứ tưởng ta là người. Hoá ra là giun dế à? Kinh! Chưa “ngoẻo” mà đã thành giun dế. Nhưng giun thì cứ phải “đào đất” thôi. Ta “đào” mụ nhé!
- Thôi không đùa nữa. Chuyện rất hiểm nguy đây. Lão có biết chuyện quê lão không? Một đội ngũ học sinh côn đồ đã tra tấn tàn nhẫn một cháu bé nhỏ trên đường làng ở thị xã Kinh Môn…
- Tôi xem rồi. Phải nói rất đau lòng. Bà Thục Nhân hậu, ca sĩ quân đội đặc sắc một thời đã “treo” đoạn video clip lên Faceebook của tôi: “Lão Khoa tham gia mà xem người quê lão đây! Chẳng thể chịu nổi. Làm sao hoàn thành được triệt để tệ nạn tàn tệ này!”.
Tôi xem và mấy ngày không thể ngủ nổi. Hàng ngàn người cũng căm phẫn như tôi. Một vùng quê có tiếng địa linh anh tài mà đạo đức học đường xuống cấp đến mức này ư? Chúng đã tra tấn cháu bé dại bằng những chiêu thức rất tàn tệ của thời trung cũ rích: đá vào ngực, vả dép tham gia mặt, đái lên đầu... Mà một bè lũ tiến công hội đồng.
Cháu nhỏ nhắn rất nhân hậu. Không hề có một phản ứng gì để chống trả lại. Tấn công bạn tàn nhẫn thế mà chúng còn quay đoạn ghi hình tung lên mạng cho cả trái đất xem. Trên 500 ngàn người xem căm phẫn.
Một bà mẹ đau đớn: “Nếu như cháu gầy bị hành hạ này là con tôi thì tôi sẽ truy lùng từng đứa, băm vằm từng đứa rồi muốn ra sao thì ra!”.
Ta nắm bắt vì sao bà mẹ tức giận. Bất cứ một người nào còn có lương tri cũng chẳng thể không giận dữ. Mà chuyện có gì đâu. Nhì sinh viên lớp 11 thuộc 2 trường THPT đã xúi giục một hàng ngũ học sinh lớp 7 tấn công bạn cùng lớp do cháu nhỏ tuổi này không chịu nộp 5.000 đồng cho nhị học sinh này. Rõ ràng đây là một vụ trấn lột man rợ có tổ chức chỉ vì 5000 bạc.
Như tin đã đưa, ông Nguyễn Kế Thừa, Trưởng Công an thị trấn Minh Tân (Kinh Môn, Hải Dương) cho biết, sau khi sự việc xảy ra, tập đoàn công an đã triệu tập rất nhiều các sinh viên có can hệ để lấy lời khai.
Cháu tí hon bị nhóm bạn học cùng lớp đánh theo sự chỉ huy của Phùng Đức Huy (sinh viên lớp 11C, Trường THPT Trằn Quang quẻ Khải) và Đoàn Minh Chiến (học sinh lớp 11E, Trường THPT Hai Chiểu). Nguồn cội là do cháu nhỏ bé này không chịu nộp 5000 đồng cho Huy và Chiến. Huy cũng thừa nhận trước đây đã phổ thông lần chặn trục đường để uy ức hiếp cháu tí hon nộp tiền.
Tổ chức công an đang hoàn thiện hồ sơ, gửi thông báo về các trường THPT mà các em sinh viên này đang theo học để có biện pháp giải quyết kỷ luật theo luật pháp. Và rồi sẽ lại viết kiểm điểm. Và rồi sẽ lại đâu vào đấy. Và rồi bạo lực học tuyến phố vẫn tiếp diễn lan tràn.

Cũng trong thời điểm đó, tại khu vực xã Thụy Dương (quận Thái Thụy, thức giấc Thái Bình), cũng lại có một lực lượng học sinh gồm 4-5 thiếu phụ túm tóc, giật tóc, tát và đá liên tiếp vào mặt một nữ sinh. Thậm chí, có nữ sinh còn đạp thẳng chân tham gia mặt, làm cho nạn nhân chỉ còn nhân thức nằm ôm đầu chịu đòn ngay trên đường làng. Hàng ngũ nữ sinh côn đồ đã mất hết nhân tính còn liên tiếp văng ra những lời lăng mạ lỗ mãng.
Dù rằng, em gái đã xin lỗi nhưng nhóm thanh nữ này vẫn không dừng lại mà tiếp diễn tiến công tàn khốc hơn. Qua xác minh của các cơ quan công dụng, em sinh viên bị tiến công là Tống Thị M.L (học sinh Trường THPT Tây Thụy Anh).
Các nữ sinh tấn công em là học sinh Trường THPT Diêm Điền cũng trên địa bàn quận Thái Thụy, Thái Bình. Nữ sinh bị tiến công vì bạn của em có mâu thuẫn trong khoảng trước với sinh viên của Trường THPT Diêm Điền. Thấy bạn em bị tấn công, em lao vào can ngăn. Và rồi em đã bị nhóm nữ sinh du côn này truy vấn lùng và tấn công dằn mặt. Tiến công rất man rợ.
Khi cháu nhỏ bé bị hành hung trên phố làng Kinh Môn, có bao người đạp xe qua mà không một bạn nào dừng lại để cứu cháu ốm. Ngay cả những người tốt cũng trở thành vô cảm. Đạo đức phường hội đã xuống cấp tới mức thế ư? Tôi buồn bã cực kì.
Kêu gào ra rả trên báo mà cũng chẳng bạn nào nghe! Ngày xưa, đói khổ, lại bom đạn khốc liệt mà sao cuộc sống trong sạch thế. Đi ra tuyến phố không bao giờ bị trấn lột, về nhà không lo bị cướp, buổi tối cứ mở toang cửa ra mà ngủ cũng không sợ mất cắp.
Một xã hội không đĩ điếm, không tham nhũng, không trộm cắp. Một đời sống trong sạch với một bầu khí quyển trong vắt. Còn hiện nay thì sao? Hiệu trưởng tìm dâm học sinh. Quan chức ở một tỉnh có điều kiện kinh tế eo hẹp mà còn tấn công bạc mỗi lần tới cả 5 tỷ đồng. Người lớn như thế thì khiến sao con trẻ tử tế được.
- Chả lẽ chúng ta không có cách gì ngăn chặn ư?
- Thì vẫn ngăn chặn đấy thôi. Kiểm điểm. Kỷ luật hạ hạnh kiểm. Và rồi bạo lực vẫn tiếp diễn lan tràn. Đã từng có Lê Văn Luyện giết người kinh rợn ở tuổi vị thành niên. Bè phái dã thú nhí đánh bạn trên phố giữa thanh thiên bạch nhật kia còn mấy nấc mà thành Lê Văn Luyện?
Khi Luyện bị tống giam với mức án 18 năm tù, đã sinh ra hàng loạt lực lượng côn đồ nhí tự nhận mình là “Lũ em anh Luyện” ở trên mạng đó thôi. Và đáng sợ hiện giờ nhìn đâu cũng thấy “đồng chí em của Luyện”. Khi pháp luật lỏng lẻo, chấp hành lại xuê trâm, phiên phiến thì cái gì tới tất sẽ đến thôi.
Cần thiết một giải pháp thật mạnh. Bây chừ, Quốc hội đang họp. Là một cử tri, tôi khẩn thiết mong Quốc hội có một bộ luật về tuổi vị thành niên. Khi đứa trẻ chưa đủ tuổi 18, chưa đủ tuổi chịu bổn phận trước những hành vi của mình thì bố mẹ phải chịu nghĩa vụ thay con, vì không dạy được con.

- Chả lẽ con thịt người mà ông bố lại phải đi tù ư?
- Không. Cha mẹ sẽ bị phạt. Chỉ phạt thôi. Phạt thật nặng. Và cách thức phạt bằng tiền. Ko phải một triệu mà chục triệu, trăm triệu. Thậm chí lên đến cả tỷ, nếu ở mức hiểm nguy, như giết thịt người chẳng hạn. Giả dụ bác mẹ là cán bộ công chức hay quan chức, thì bị sa thải hoặc bị buộc phải rời ghế của chính mình.
Con chính mình, mình còn không lãnh đạo được thì còn chỉ đạo ai? Nếu như khiến thế, tôi đảm bảo sẽ hết bạo lực ở lứa tuổi vị thành niên. Trẻ hư hỗn vì bác mẹ không dạy. Phổ biến đứa hư hỗn vì cậy thế ba má. Cần phải cột bố mẹ tham gia hành vi của con mình. Ba má giám sát con là im hết.
- Ông tin thế chứ?
- Tin. Hồi phố hội trong vắt như tôi kể ở trên, bố mẹ rất gắn bó với con và rất nghiêm khắc với con, dạy con rất cẩn thận. Tôi cứ nhớ ngay bà mẹ của tôi, một người dân cày thất học. Bà chưa từng được tới lớp bao giờ.
Chiều 29 Tết, mẹ tôi thường pha một hậu sự nước vôi, buộc ngọn chổi rơm bảo tôi ra quét tham gia các gốc cây. Mẹ tôi bảo: "Để tậu áo mới cho cây trồng. Ngày Tết, bản thân mình mặc áo mới, thì cây cỏ nó cũng được mặc áo mới chứ!". Sáng mồng Một, cả khu vườn nhà tôi sáng rực lên trong màu trắng đồng phục của cây.
Bữa cỗ tân Xuân, mẹ tôi cũng lại xẻ bánh kẹo ra, chia khiến cho nhiều phần, phần nào cũng có trọn vẹn xôi, chè, giết thịt, miến, dưa hành... rồi bảo tôi cho gà, lợn, chó, mèo cùng ăn. Mẹ tôi bảo: "Chính mình có Tết, chúng nó cũng phải có Tết chứ!".
Một tối, mẹ bảo tôi mang đèn ra vườn hái trầu, nhớ căn vặn to ngọn đèn, để cây trầu nhìn thấy chủ, không hề là kẻ trộm. Trước khi hái, phải nói: "Trẩu trẩu trầu trầu. Mày khiến chúa tao. Tao khiến cho chúa mày. Tao không hái ngày. Thì tao hái đêm. Thức giấc dậy cho tao hái".
Khi bà ngoại tôi mất, mẹ tôi xé chiếc khăn tang ra thành hàng trăm mảnh nhỏ xíu: "Con hãy ra đeo tang cho cây xanh đi, không cây nó héo lụi mất. Bà mất rồi. Con thấy cây trồng nó có ai oán không?". Thế là tôi lại ra vườn, lụi cụi đeo tang cho từng cây trầu, cây cau, cây na... Trong con mắt tôi, cây cỏ, trâu bò, gà lợn, chó mèo cũng có thú vui, nỗi bi thương như những con người.

Lúc ấy, tôi hoàn toàn không biết đó là thủ pháp nhân hoá ở nghệ thuật. Mẹ tôi cũng không nhân thức gì nghệ thuật. Bà chỉ dạy tôi khiến người tử tế. Chúng tôi có con, cụ bảo "Phải dạy trẻ con yêu thiên nhiên. Một đứa trẻ bẻ ngọn cây bắn chết con chim đang bay, hay phang gẫy chân con gà, con chó thì rồi sau này lớn lên, chúng nó cũng sẽ khiến cho vấn đề độc ác đối với nhân loại...".
Khi con nói xấu bạn, chỉ nói xấu chứ không tiến công, mẹ vẽ vòng tròn chỉ vừa hai bàn chân, bắt con đứng úp mặt vào tường hàng mấy tiếng đồng đại dương. Thật bạt vía. Rồi còn nhiều hình phạt tiếp tục nữa. Chỉ khi nào tới xin lỗi bạn, rồi chính bạn tới xin cho, mẹ mới tha.
Giả dụ ba má nào cũng luôn giám sát con một cách chặt chẽ, rồi mua ra những hình phạt nào mà đứa trẻ sợ nhất để thi hành, tôi tin sẽ không bao giờ còn chuyện đau lòng ở lứa tuổi thần tiên.
- Cám ơn ông!
Xem nhiều hơn: Mua Hàng Nhật Online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét