
Tôi vẫn biết rằng, rũ bỏ sự thù hận, oán trách là cách tốt nhất giúp cuộc sống của bản thân thư thái hơn. Nhưng quả thực lúc này, tôi không nhân thức khiến cho sao để có thể dung tha và rộng lòng hỗ trợ người thiếu nữ ấy. Hơn 5 năm qua, cuộc sống của tôi đầy những đau khổ, uất hận.
chậm triển khai là âm ti! Phần nhiều đều do mẹ chồng tôi sản xuất. Có lẽ nghe tôi nói vậy, bạn nào cũng sẽ chê trách: Vì sao con dâu lại chỉ trích nặng lời với mẹ chồng như vậy? Nhưng tôi không nói ngoa cho mẹ chồng bởi bà luôn tìm cách thức đặt vấn đề, nói xấu con dâu với nam nhi và họ hàng, cố tình đẩy tôi ra khỏi nhà.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Phú Thọ, mái nhà khá khó khăn. Bằng nỗ lực của bạn dạng thân, tôi tốt nghiệp cấp 3 loại lý tưởng, thi đỗ vào trường đại học tên tuổi ở Thủ đô. Tốt nghiệp đại học, tôi chiếm hữu bằng cử nhân kế toán loại ưu. Tốt nghiệp, tôi dễ dãi xin tham gia khiến việc cho một công ty nước ngoài về ngành xuất nhập cảng, doanh thu bình ổn.
Tôi quen và yêu anh qua một người bạn. Được 1 năm thì anh dắt tôi về công bố mái ấm. Ngày đầu bước chân vào nhà anh, tôi đã cảm giác bản thân không được chào đón. Hôm đó bố anh không xuống nhà chỉ có mẹ ngồi rỉ tai với chúng tôi nhưng cũng chỉ vài ba câu thăm hỏi cho có, không có buổi tối vồ cập trà nước nói chuyện như tôi đã nghĩ.
Mẹ anh tuy miệng lúc nào cũng tươi cười nhưng ánh mắt bà luôn điều tra và không thân thiết. Sau ngày hôm đó, tôi không nghe anh nói gì về kiếm được xét của mẹ anh bỏ ra cho tôi, tôi hỏi thì anh chỉ nói “mẹ nói em cũng xinh tươi”.
Sau hai năm yêu nhau, tôi trót có bầu và đã xin phép bố mẹ đôi bên cho cưới. Và ngay trong khoảng phút đầu về nhà chồng tôi đã không được công nhận. Bà đẩy tôi vào nhà bằng cửa sau chỉ vì “tội” có bầu trước khi cưới. Rồi sau đó bà đối xử như thể tôi là con phụ nữ chửa buộm phải bấu víu lấy đại trượng phu bà. Bà hành hạ tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất.
Còn nhớ, hồi sinh viên, có cô bạn trình bày tôi tới làm cùng ở một quán bi-da gần trường đại học. Tôi không rõ vì sao mà mẹ chồng biết được chuyện này, vì vậy lần nào thấy tôi làm gì không hợp ý là bà lại lấy chuyện này ra nói tôi. Bà bảo, là gái tỉnh lẻ, lại còn đi khiến cho nghề mà theo bà là “không mấy lành mạnh”.
Có lần, tôi vô tình nghe bà nói với em chồng rằng, bà thấy tiếc nuối nuối và hối hận khi đồng ý cho con trai lấy một đứa con gái làm cho quán bi-da. Quả thực, tôi chỉ khiến cho ở đó 3 bốn tuần, ngoài nhặt bóng, tiếp nước, tôi ko phải khiến gì khác. Nghề nào cũng có người nọ người kia, sao mẹ chồng tôi dằn hắt, chế nhạo tôi chỉ vì tôi đi khiến cho thêm kiếm tiền ăn học?
Lần khác, mẹ chồng tôi nói chuyện với hàng xóm, bảo tôi là đứa con dâu vụng về về, không biết nhân tố. Cơm nước, giặt giũ đều một tay bà khiến. Tôi chỉ việc đi khiến về chăm bẵm con mà cũng làm không tới nơi tới chốn. Bà còn nói nghi ngại tôi có mối quan hệ phi chính nghĩa bên ngoài. Đầu óc lúc nào cũng chỉ mơ màng tới… trai. Dù nhân thức mẹ chồng không ưa bản thân mình, nhưng tôi vẫn thấy sốc và ai oán.
Anh là con cả trong nhà. Tôi về khiến dâu, các em lần luợt xin ra ở riêng, do đó, vợ chồng tôi phải quang gánh trách nhiệm nuôi dưỡng thân phụ mẹ. Sau nửa năm về sống cùng, mặc dầu tôi đã cố lấy lòng bà bằng mọi cách thức như ngoan ngoãn, lễ phép chào hỏi, gọi dạ bảo vâng, nhiều lúc tìm vàng biếu tặng… nhưng vẫn không ưng ý mẹ chồng. Kiểu gì bà vẫn mua ra được những lỗi vặt vãnh của tôi để hoạnh hoẹ.

Dẫu sống phải chịu sự xét soi, hà khắc của mẹ chồng nhưng tôi luôn nhẫn nhịn, sống phải đạo khiến cho dâu con, lúc nào cũng hiếu thuận, để rút ngắn khoảng phương pháp với mẹ chồng. Sau này, tôi tìm hiểu trong khoảng hai em gái của anh, thì được biết, trước khi chúng tôi kết hôn, bà có đi xem bói và nghe ông thầy bói phán rằng sau này tôi sẽ tráo trở phản bội nhà chồng, thậm chí còn khiến cho chồng mất mạng. Khi không cản được chúng tôi đến với nhau, bà đâm chán ghét tôi.
Càng ngày sự áp đặt của mẹ chồng lên tôi càng nặng nề. Bà cấm tôi không được ra ngoài nếu như không có chồng đồng hành, không được giao lưu bạn bè quá rộng rãi, đi làm cho phải về đúng giờ. Khác lạ, gái có chồng thì không giao lưu với con trai khác, không đi công tác xa nhà quá 1 ngày.
Bà không muốn tôi nhập cuộc các câu lạc bộ, không đi bơi dù đây là môn thể thao tôi ưa thích. Đi đâu, làm cho gì, tôi cũng phải thông báo mẹ chồng từ A-Z. Thậm chí, đi thể dục buổi sáng lâu hơn bình thường, bà cũng mỉa mai, xa xôi nói tôi có “bạn tình”, bận bịu hứa hò nên về muộn.
Mẹ chồng quy định, nghĩa vụ của tôi là phục dịch, dịch vụ chồng và mẹ chồng mọi việc trong nhà. 6 giờ chiều, tôi phải xuất hiện ở nhà để nấu nướng, chăm bẵm con cái, thu vén công trình. Vì thế có những lúc giải khát trong nhà hết chưa kịp tậu, bà đổ lỗi cho tôi là “không biết tiết kiệm”, “vung tay quá trán”. Chồng tôi cũng rất nắm bắt sự chịu đựng của hậu phi.
Anh thường xuyên yên ủi, khích lệ, chờ đợi một ngày nào đó mẹ sẽ nắm bắt tôi và bớt gây khó khăn dễ cho con dâu hơn. Nhưng tình hình ngày một trở thành căng thẳng hơn. Sinh con dứt, tôi rơi tham gia hiện trạng trầm cảm. Đã có lúc, tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát. Hoặc có hôm tôi nằng nặc đòi hỏi chồng phải đồng ý ly dị ví như không tôi sẽ ôm con bỏ đi. May là chồng tôi luôn ở bên an ủi, động viên nên tôi vượt qua được…

Cách thức đây không lâu mẹ chồng tôi phát hiện bị ung thư máu. Trạng thái bà càng ngày càng xấu hơn. Bác bỏ sĩ nói, cần ghép tủy thì bà mới sống được thêm một số năm. Anh chị em tôi đã quyết định số đông dân chúng cùng đi xét nghiệm xem khách hàng nào có thích hợp không. Thực tâm thì tôi không muốn làm xét nghiệm này.
Nhưng lúc ấy nghĩ trăm ngàn người mới có tuỷ trùng khớp, con cái còn chưa chắc cho được huống gì tôi đây nào có huyết tộc gì. Nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng khiến cho xét nghiệm vì mình cũng chẳng thiệt đi đâu, mà nếu không làm cho bị đại chúng nghĩ chính mình hẹp hòi.
Thế nhưng ông trời quả thật muốn trêu lòng người. Tôi chết sững khi nhân thức kết quả, trong gần như các xét nghiệm thì có tôi và cô em chồng là tương thích với bà. Nhưng em chồng tôi trong khoảng trước nay sức khỏe rất yếu nên dân chúng mặc định luôn tôi là người sẽ hiến tủy cho mẹ.
Mấy hiện giờ, mẹ chồng đổi mới thái độ một phương pháp bỗng nhiên ngột với tôi. Từ ngày bước chân về làm cho dâu đến nay, chưa bao giờ bà gọi tôi là con thì nay, bà lúc nào cũng “mẹ mẹ, con con” ngọt ngào với tôi… Bà hỏi tôi thích ăn gì, có mệt không, công việc thế nào…
Thưa các anh chị, nói ra hẳn mọi người sẽ bảo tôi ích kỷ, nhưng tôi quả tình không muốn trợ giúp mẹ chồng chuyện này. Tôi không vượt lên được sự ích kỷ và cũng chẳng thể quên những chuyện mẹ chồng đã gây ra cho bản thân. Đại chúng hãy cho tôi một lời khuyên.
Nguyễn Hoàng Th. (Hà Nội)
Nhà văn Phong Điệp:
Mến yêu sẽ hóa giải mọi hận thù
Bạn thân mến!
Tuần trước tôi đã ngồi yên ổn đi rất lâu khi đọc tin tức về hàng trăm giáo viên và phụ huynh học sinh ở Quảng Ninh đã đứng xếp hàng chờ xét nghiệm để hiến máu. Nhìn gương mặt khách hàng nào cũng đượm vẻ âu lo. Tôi đọc được trên những khuôn mặt ấy niềm mong mỏi rằng máu của bản thân sẽ bổ ích cho một cháu nhỏ tuổi lớp 6 vừa bị tai nạn do ngã trong khoảng tầng 4 xuống khi mà chơi đùa ở khu vui chơi. Bệnh nhi thuộc nhóm máu thi thoảng khi mà quỹ máu của bệnh viện không đủ cho việc cứu chữa cháu.
Và sau khi lời kêu gọi từ trạm xe buyt, trong khoảng phòng giáo dục của đô thị được phát đi, đã có hàng trăm người hưởng ứng. Họ tới để được bình thường tay cứu lấy mạng sống cho cháu ốm đang trong cơn khẩn cấp kia. Phần lớn người trong số họ không quen biết cháu nhỏ dại. Nhưng họ đã thu xếp công việc bận rộn của chính mình, đến bệnh viện, kiên nhẫn xếp hàng với niềm tin yêu rằng bản thân có thế khiến được việc gì đó hữu ích.
Tôi đã tự đặt cho mình nghi vấn: Giả dụ là chính mình, mình có làm thế không? Và bạn, giả dụ là bạn, bạn có làm cho thế không? Khi có một bàn tay chìa ra, cần sự hỗ trợ của chúng ta, tôi và bạn có sẵn lòng giúp sức hay không? Nhất là khi sự giúp đỡ của chúng ta có thể cứu sống một loài người, liệu chúng ta có chần chừ suy tính, hay thẳng thắn từ chối?
Tôi nghĩ rằng, khi chúng ta chối từ đi lòng tốt, sự tử tế, có thể sẽ không khách hàng nào trách cứ chúng ta, nhưng chính lương tâm chúng ta sẽ công bố. Nó sẽ dằn vặt chúng ta, lên án chúng ta, khiến cho chúng ta ân hận. Do vì tôi và bạn hãy thử đặt bản thân mình tham gia tình cảnh người đang cần tới sự hỗ trợ của người khác. Bạn sẽ có cảm giác thế nào giả dụ không có một bàn tay nào chìa ra, động viên, san sớt với chúng ta?

Chúng ta sẽ âu sầu, vô vọng tới thế nào? Nhưng ví như trong tình cảnh ấy, có một người mà ta nghĩ là họ không ưa chính mình, thậm chí ghét chính mình, vậy nhưng mà chuẩn bị cứu giúp bản thân thì sao? Tôi luôn nghĩ tình thương cảm sẽ giúp chúng ta hóa giải mọi hận thù, hiềm khích. Tình mến thương sẽ giúp cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa hơn, đáng sống hơn.
Có thể bạn sẽ trách tôi rằng, tôi không san sẻ với câu chuyện của bạn. Rằng bạn có một người mẹ chồng đối xử với bạn rất đang tâm, rằng bạn bị xúc phạm và thương tổn thâm thúy. Sự giận dữ, sự oán thù hận ở bạn lớn đến nỗi bạn hoàn toàn không muốn có bất kì sự giúp đỡ nào bỏ ra cho người thiếu phụ ấy. Rằng người nào ở hoàn cảnh của bạn mới hiểu.
Tôi có một người bạn khá thân, cô ấy cũng có một sự âu sầu vô cùng lớn về việc mẹ đẻ và cô ấy thường xung khắc với nhau. Cô ấy luôn có cảm giác rằng mẹ đẻ không yêu chính mình. Bà khắc nghiệt đến mức nghiệt ngã. Mọi tình mến yêu bà dường như bỏ ra hết cho cậu em trai, trong khi người em trai thì vô nghĩa vụ, chẳng đếm xỉa gì tới sự thân mật, để mắt mà người mẹ dành cho bản thân.
Vậy là mỗi khi trái gió trở trời, mỗi khi bà đau yếu, những lúc cần đưa bà đi khám bệnh… người bạn tôi luôn kế cận, chăm nom mẹ trong sự rỉa rói, khó tính của bà. Tại sao bà lại đối xử với cô ấy như vậy? Cô ấy không tài nào nắm bắt nổi. Nhưng dù có bị đối xử thậm tệ tới thế nào, cô ấy vẫn chịu đựng, chịu đựng, không một lời nói ra nói tham gia. Bởi cô ấy luôn xác định rằng đó chính là người đã hình thành chính mình, nuôi bản thân lớn khôn, cho bản thân ăn học thành người.
Không có mẹ thì làm sao có bản thân mình. Vậy thì chăm nom mẹ, hiếu lễ với mẹ là sự trả ơn thiết thực nhất của người con đối với mẹ bản thân mình. Suy nghĩ tương tự làm cho cô ấy thanh thản hơn, dù thẳm sâu tâm hồn bản thân, tôi nắm bắt cô ấy vẫn rất đớn đau. Nhưng giả dụ như thay bằng bí quyết chăm bẵm mẹ, cô ấy bỏ mặc người mẹ của bản thân liệu có làm cho cô ấy thanh thoả hơn không? Tôi nghĩ rằng không.
Quay trở lại câu chuyện của bạn. Bạn có thể từ chối hiến tủy cho người mẹ chồng vì bà đã chẳng phải mến thương bạn. Nhưng hãy nhớ, giả dụ không có bà, người bạn đời của bạn cũng sẽ không sống sót trên cõi đời này. Nếu bà tạ thế, trong khi sự giúp đỡ của bạn có thể cứu được tính mạng cho bà, liệu bạn có thấy nhẹ nhõm trong lòng? Vậy nên, hãy biết gieo kính yêu để cho cuộc sống tốt đẹp hơn, bạn nhé.
Theo Người giữ lửa
Xem nhiều hơn: Mua Hàng Nhật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét